Rate this post

Nếu nói là lấy sai phương thuốc thì khả năng như vậy dường như cũng không lớn, ít nhất Tiêu Tuyết Ny không tin Tô Vũ với tư cách là bác sĩ lại bất cẩn đến mức lấy nhầm phương thuốc.

Nhưng trong lòng Tiêu Tuyết Ny hiểu rõ, Đông y chú trọng đến sự cân bằng âm dương, nói cách khác, đối với cùng một căn bệnh, các bác sĩ khác nhau sẽ có những phương pháp khác nhau, đơn thuốc kê ra cũng không thể giống hệt nhau.

Thế như trăm khoanh vẫn quanh một đốm, dù sao cũng không thể thay đổi đến mức ngay cả lão Đông y như ông Trịnh cũng không nhìn được ra tác dụng mới đúng.

“Bác sĩ Trịnh, lời này của ông là có ý gì?”

Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Tiêu Tuyết Ny vẫn quyết định hỏi cho rõ ràng.

“Tuyết Ny à, về phần vị tiên sinh mà cô nói, tôi không dám đưa ra bất kỳ đánh giá nào về năng lực của anh ta. Nhưng mà phương thuốc này, dựa vào kinh nghiệm trong nghề y bao nhiêu năm qua của tôi và ghi chép trong một số sách cổ y học, chắc là cũng không có bất kỳ tác dụng nào đối với kiểu cúm mới hiện nay.”

“Huyền Môn Thập Cửu Châm” lần trước, ông Trịnh không tiện xen vào, nguyên nhân ở chỗ là ngay cả ông ấy cũng không hiểu những thứ này.

Nhưng lúc này đây, ông Trịnh lại có thể nói những lời này một cách có trách nhiệm, bởi vì dù thế nào đi nữa, thâm niên của ông ấy vẫn còn đó, đối với phương thuốc này, chỉ cần liếc mắt một cái là ông ấy có thể đưa ra câu trả lời khẳng định.

Chẳng qua sau khi ông Trịnh nói xong, trong lòng Tiêu Tuyết Ny càng thêm nghi ngờ: Sao có thể vô dụng được? Thật vô lý.

Lúc này Tiêu Tuyết Ny cau mày nhìn ông lão trước mặt, trong lòng cô ấy vẫn đang suy nghĩ phải chăng bác sĩ Trịnh hồ đồ rồi hay không.

“Bác sĩ Trịnh, ông thử nhìn kỹ lại xem?” Tiêu Tuyết Ny lại một lần nữa trịnh trọng cầm lấy phương thuốc kia đưa cho bác sĩ Trịnh.

Chỉ có điều ông Trịnh đã đứng lên nói: “Không cần nhìn nữa, ông già này có thể khẳng định, thuốc này… Thuốc này không có tác dụng đối với cảm cúm kiểu mới, cho dù là cảm cúm bình thường cũng vô dụng. Được rồi, tôi còn có chút việc, tôi đi làm trước đây.”

Thật ra ông Trịnh cũng nể mặt Tiêu Tuyết Ny nên mới có thể nói chuyện khách sáo như vậy, thực chất phương thuốc này chẳng đâu vào đâu, nếu không phải nét chữ cứng cáp trên phương thuốc kia thì ông ấy đã cho rằng Tiêu Tuyết Ny đang lấy ông ấy ra làm trò đùa.

Sau đó Tiêu Tuyết Ny lại tham khảo ý kiến của rất nhiều bác sĩ Đông y khác nhau ở trong bệnh viện, nhưng kết quả cũng giống như lời bác sĩ Trịnh nói.

Điều này làm cho Tiêu Tuyết Ny càng thêm nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự là Tô Vũ lầm rồi?

Chỉ là hiện giờ những bác sĩ Đông y này vẫn bị lời dạy bảo của người xưa “đúng bệnh hốt thuốc” kia gây sai lầm. Thật ra những lời này cũng không sai, nhưng khi kê đúng thuốc, bọn họ lại quên truy tìm căn nguyên và nguyên nhân tạo thành của tất cả là gì.

Chỉ có như vậy mới gọi là đúng bệnh, chỉ có như vậy mới có thể trị tận gốc.

Tác dụng của phương thuốc mà Tô Vũ kê có tác dụng tăng cường miễn dịch đồng thời chữa khỏi căn nguyên có thể gây ra bệnh cúm.

Cho nên sau khi xem xong phương thuốc rất nhiều bác sĩ đều lắc đầu lia lịa, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết nguyên nhân thực sự của bệnh cúm lần này là gì.

“Cốc cốc cốc!!”

“Vào đi!”

Tiêu Tuyết Ny bước vào văn phòng viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Tân Hải.

Sau khi nhìn Đới An đang bận viết lách ở bàn làm việc, Tiêu Tuyết Ny thấp giọng nói: “Viện trưởng, tôi không làm phiền ông chứ?”

Loại cúm mới lần này cũng khiến Đới An sứt đầu mẻ trán, bởi vì dù bệnh viện có cố gắng thế nào thì tình trạng dường như cũng không thể kiểm soát được, hơn nữa với thời tiết mưa dầm mấy ngày nay, bệnh nhân mới tăng thêm trong bệnh viện cũng càng ngày càng nhiều.

Bây giờ ông ấy đang yêu cầu chính quyền thành phố cứu trợ và trong trường hợp cần thiết, rất có thể sẽ đưa ra cảnh báo màu cam về bệnh tật trên toàn thành phố.

“À, là Tuyết Ny à, mau ngồi đi mau ngồi đi. Sáng nay tôi còn đang nghĩ mở một hội nghị chúc mừng cho cô, lần này cô đã làm cho bệnh viện chúng ta nở mày nở mặt, để cho những tên suốt ngày chỉ biết vùi đầu đọc sách kia phải học tập cô, thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.”

Nói xong, Đới An rót cho Tiêu Tuyết Ny một ly nước.

Sau khi nhận lấy ly nước, Tiêu Tuyết Ny cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Mặc dù đúng là cô ấy đã tự mình chữa khỏi bệnh cho Tô Thiếu Uy, nhưng nói phải học tập cô ấy thì cô ấy tự biết mình không đủ tư cách, bởi vì tất cả chuyện này đều là công lao của Tô Vũ.

“Viện trưởng nói quá lời rồi, Tuyết Ny chỉ làm những chuyện nên làm, bây giờ mọi người trong bệnh viện đang đồng tâm hiệp lực, vẫn không nên làm hội nghị chúc mừng đâu.”

“Vậy sao được, tôi đã ấn định hết rồi, ngay ngày mốt.”

Nhìn dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của Đới An, Tiêu Tuyết Ny cũng không từ chối nữa, cô ấy nói: “Viện trưởng, tôi muốn xin gia nhập tuyến đầu chống lại dịch cúm mới.”

Tiêu Tuyết Ny vừa nói ra lời này, Đới An thiếu chút nữa đã nghẹn họng.

Phải biết rằng Tiêu Tuyết Ny chính là tổ tông, ai dám cử cô ấy đến tuyến đầu chứ? Người khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng Đới An biết rất rõ, mức độ nguy hiểm ở tuyến đầu không cần nói cũng biết, hiện tại đã có không dưới mười nhân viên y tế bị nhiễm loại cúm mới này và đều đã bị cách ly để điều trị.