Không biết thời gian trồi qua lúc nào, bao lầu, chúng tôi hiện đang ở nhà của ồng bà, tôi nhớ lời của người bà vừa nãy thì vội vã chạy vào phòng ông bà, tôi biết đồ họ nói là gì, là con gấu vào mấy năm trước tôi và mẹ tôi đã tặng cho họ, họ nói rất thích, là một món quà đáng giá nhất trên đời
Tôi cầm lấy con gấu, mở khóa sau lưng được cái áo che đi, bên trong ra có một mảnh giấy và tiền được bọc kĩ càng, tôi cầm mảnh giấy ra ngồi xuống cạnh giường được
( Gửi Tiểu Di đáng yêu của bọn ta
Lúc cháu đọc được lá thư này cũng là lúc bọn ta không còn trên đời này nữa, cháu cũng đừng buồn, đừng khóc, cháu là cô bé vô cùng mạnh mẽ của bọn ta mà. Bọn ta biết mình không còn nhiều thời gian nữa nên mới viết lá thư này
Tiểu Di, trong suốt nhiều năm qua cháu không nói không phải bọn ta không biết, cháu chịu khổ, chịu ủy khuất mà chẳng dám nói ra mà cứ chịu đựng, ông bà biết cháu mệt mỏi với cuộc sống này rồi nhưng hãy cố gắng sống tiếp, sẽ có một ngày có người sẽ mang lại cho cháu hạnh phúc, sẽ chăm lo cho cháu
Những năm qua, số tiền mẹ cháu gửi bọn ta cũng không dùng đến, tích góp được một khoản không nhiều nhưng có thể giúp cháu đến khoảng 2, 3 năm đại học, cháu hãy cầm lấy và dùng nhé, đừng lo sợ hay luyển tiếc gì cả
Khi me chau hoi, hay giai thich can ke, hay noi nhung ldi minh muon, dung giau trong long nua, chau song vui ve,
hạnh phúc thì bọn ta mới có thể an tâm khi ở trên trời được
Tạm biệt, thiền thần nhỏ của bọn ta)
Đọc xong bức thư, tôi không thể khóc, dù tôi muốn cũng không thể khóc được và tôi cũng không muốn làm ông bà lo lắng
Đến đêm tối, tôi mới mở cửa phòng đi ra, ra cửa thì tôi thấy Nhất Hàn vẫn ngồi trên ghế ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, Bá Huy và Tuyết Hy đã ngủ, chắc hai cậu ấy mề lắm
Tôi đi lại đó, như cảm nhận được Nhất Hàn liền quay đầu nhìn tôi ” Cậu ổn chứ”
“… tớ ổn, xin lỗi vì để mọi người lo lắng rồi ” Tôi cố nặn ra một nụ cười nhưng không làm được, tôi thật sự không thể cười nồi
“Họ là đi sang thế giới khác, có cuộc sống tốt hơn, sẽ không phải sống cực khổ nữa ” Nhất Hàn đưa tay lên đầu tôi, nhẹ nhàng an ủi
Tôi như hiểu ra, gật đầu
Dù nói là vậy nhưng tôi vẫn không thể nào vực dậy được tinh thần, cả ngày tôi cứ quanh quẩn quét dọn nhà sạch sẽ, vì tôi biết những năm sau nữa tôi sẽ không đến đây nữa, tôi muốn đưa ông bà đến ở gần mình, có thể chăm sóc cho họ, cùng họ đón nhưng ngày lễ
Rồi đến trưa của ngày hôm sau
” Nè Thiên Di ” Bá Huy rón rén đi lại chỗ tôi, ngập ngừng muốn nói gì đó, Nhất Hàn với Tuyết Hy cũng ở đằng sau như chờ đợi, lần đầu tôi thấy họ như vậy
Tôi nhìn cậu ấy, mở miệng sau 1 ngày im lặng: ” Có chuyện gì sao?”
“Qua 1 ngày rồi, ờm thật ra bọn tớ chỉ có ăn mì tôm sống, giờ đói quá ” Bá Huy gãi má cười gượng gạo
Tôi chợt nhận ra, trong lòng thấy rất có lỗi, tôi vì quá buồn mà quên mất họ ” Xin lỗi, giờ chúng ta xuống núi trước đi, ở đó có bán đồ ăn, cũng khá là ngon “
“Được” Lúc này 3 cậu ấy mới vui vẻ đồng thanh đáp, tôi chỉ cười nhẹ mà không nói gì
1 lúc sau chúng tôi đã xuống chân núi, vào một quán ăn, hôm nay nó khá vắng khách, bình thường ở đây rất đông, đi vào cũng khó khăn vô cùng
“Tiều Di đó hả, vào đi ” Bà chủ quán thấy cô thì vẫy tay
“Vâng” Tôi đi vào bên trong, sịt mũi kìm nén cảm xúc, nơi đây là quán ông nội rất hay đưa cô đến ăn, họ đã từng trò chuyện trêu đùa ở đây
” Mấy đứa cũng ngồi đi, là bạn của Tiểu Di đúng chứ, là lần đầu gặp mấy đứa đó ” Bà chủ nhìn 3 cậu ấy rồi tươi cười mời khách
Ba cậu ấy cũng vâng dạ rồi ngồi xuống
Mỗi người gọi đồ ăn rồi ăn trong yên tĩnh, lúc này bà chủ mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Tiều Di, cháu cũng không cần buồn đâu, họ ra đi cũng là một cách giải thoát, chắc cũng là điều họ muốn khi hoàn thành hết tâm nguyện của mình, đời người mà, phải có lúc mất đi, nếu cháu cứ như vậy họ trên trời chắc chắn cũng chẳng yên tâm đi đầu thai đâu “
Toi ngan nguoi nhin ba ay mot hoi เลิน, cui dau khoc ” Vang