Làn đạn trầm mặc đâu đó cỡ nửa phút, sau đó bùng nổ:
[Mấy người bị mê hoặc mau tỉnh! Chưa tỉnh thì đi xem lại bộ sưu tập những lần Lê Kiều để mặt mộc đi.] [Được rồi, tôi tỉnh rồi. 】 [Tôi thừa nhận anh ấy hợp với lớp trang điểm đậm, tuy lúc không trang điểm xấu thật, không ngờ cũng có thể nhờ loại hóa trang này mà lừa gạt thị giác người khác, đúng là có chút mê hoặc.] [srds*, tôi cảm thấy lựa chọn lần này của hắn không sai, cái quả đầu cắt nửa kia thật sự rất khó coi…](Tiếng nóng, viết tắt: 虽然但是 (Suīrán dànshì) – tuy nhiên mặc dù)
[Nửa đầu thì hói như con cóc, nửa tóc mái còn lại như mấy ông boss pha kè ấy. ] [Vẫn cảm thấy cái chủ ý ‘không dùng đến mắt nữa có thể đem tặng’ này có chút…] [Thảo nào Lê Kiều trang điểm đậm như vậy, cả một bộ phối hợp vào chính là phong cách smart rồi. Thất lễ thất lễ.] [Đây là nhạc punk rock and roll sao? Đây là thẩm mỹ nghệ thuật sao? Sợ hãi, sợ hãi.] [Thiên linh linh địa linh linh, cầu cho thần tượng của tôi trong suốt quãng đời còn lại sẽ không phải tiếp xúc với loại nghệ thuật này. ] [Tôi cũng bắt đầu khấn đây, tôi cầu lần thi đấu sau sẽ không còn phải nhìn thấy nhà tạo mẫu này nữa …]…
Sự ghét bỏ của khán giả đối với mái tóc bổ đôi này thi nhau ùn ùn kéo đến. Mà nhà tạo mẫu cũng chột dạ, lập tức hô thực tập sinh khác đến, nếu không nhìn làn đạn một lúc nữa thôi là người hắn vắt ra được mồ hôi luôn.
Trong phòng hóa trang, mọi người đang chạy tới chạy lui, bầu không khí sôi nổi, Lê Kiều một tay chống cằm, chia sẻ hệ thống kết nối của trang phát sóng trực về hệ thống, thần thức tùy ý đảo qua làn đạn, đột nhiên cảm thấy cách đó không xa có một ánh mắt dán chặt vào mình, khiến người ta có cảm giác châm chích không thôi.
Lê Kiều quay đầu lại, dễ dàng bắt trọn ánh mắt nam nhân: người đàn ông này dáng người cao lớn, trên cổ để một chùm đuôi sói, tóc trên trán chải ngược, lộ ra khuôn mặt gầy tuấn tú.
Cậu biết người đàn ông này.
Hệ thống vì ôm đùi, chứng minh cảm giác tồn tại của mình, nó đã sớm thông qua gia cảnh của đối phương mà đối chiếu lên tên tuổi cùng ngoại hình kết luận: Pháo hôi công, Triệu Trạch Dục.
Trước đó, một số khán giả chỉ trích Lê Kiều vì cho rằng cậu là phú nhị đại, là “hoàng tộc”, người như vậy sẽ quấy nhiễu kết quả của chương trình và ảnh hưởng đến tính công bằng của cuộc thi. Thật ra nhà họ Lê căn bản không thèm đếm xỉa gì đến cậu, vương gia chân chính trong “Idol Live 101” chính là cậu phú nhị đại của Triệu gia trước mắt này.
Nhà họ Triệu là danh gia vọng tộc mới nổi, đối với làng giải trí không có khinh bỉ gì, bọn họ cảm thấy Triệu Trạch Dục tiến vào nơi này là một lựa chọn tốt, vừa có danh vừa có lợi, còn giúp kinh doanh của gia tộc thăng tiến. Vì vậy gia đình gã hoàn toàn ủng hộ Triệu Trạch Dục tham gia cuộc thi.
Một trong những nhà tài trợ của “Idol Live 101” gọi tên sản nghiệp Triệu gia, họ thâm nhập vào đội ngũ nhân viên chương trình, không chỉ có stylist mà ngay cả những người điều hành nền tảng và cố vấn cá nhân cũng có góp mặt. So với ông cha không đáng tin cậy của Lê gia thì đúng là người so người, hàng so hàng liền muốn ném đi.
Lê Kiều nhếch môi cười với Triệu Trạch Dục từ xa, gã ý thức được, lập tức quay đi.
“Hắn phát hiện chủ nhân không bị ảnh hưởng gì, tựa hồ không cam lòng.” Hệ thống nói.
“Ừm” Lý Kiều trong lòng đáp lại “Bất quá hiện tại nguyên tác không còn tình tiết, cũng không biết hắn muốn làm gì tiếp theo đây.”
Dù là như vậy, Lê Kiều thần sắc vẫn rất thoải mái-hay đúng hơn, cậu còn mơ hồ mong chờ điều gì đó sảy ra.
Quả nhiên, chưa tới mười phút, phó đạo diễn mở cửa phòng hóa trang, sắc mặt nghiêm túc bước vào.
Các thí sinh nhiệt tình chào đón, hỏi: “Đạo diễn, sao anh lại tới đây?” Phó đạo diễn khẽ gật đầu nói: “Để tôi kiểm tra ngoại hình của từng người các anh. Nếu vi phạm thì chương trình phát sóng của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Các thực tập sinh nghe vậy lập tức dựng thẳng người, khẩn trương nuốt nước bọt, hồi hộp chờ phó đạo diễn kiểm tra. Những người trẻ tuổi này rất nhiều người chỉ mới mười chín đôi mươi, lớn tuổi hơn cũng chỉ hai tư, năm lăm, kinh nghiệm xã giao không nhiều, đặc biệt sợ vì cá nhân mình mà ảnh hưởng đến toàn bộ tiết mục. Lê Kiều đang ngồi trong góc, đầu ngón tay chậm rãi nghịch chiếc cà vạt trước ngực, khi phó đạo diễn nhìn thấy cậu, quả nhiên khóa chặt ánh mắt nhìn chằm chằm, lạnh lùng nói “Là ai trang điểm cho cậu thành bộ dạng này?”
Phòng hóa trang to như vậy thoáng chốc im lặng, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, có người sợ phiền phức nghiêm trọng lí nhí mở miệng thay Lê Kiều giải thích “là lão sư làm cho cậu ấy..”
“Tôi tự làm.” Lê Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải Lộ Sài Gia, mỉm cười với y, sau đó đứng dậy lễ phép hỏi phó đạo diễn, “Xin hỏi đạo diễn, anh có vấn đề gì sao?”
Camera tham ban nhanh chóng chạy tới, chui vào giữa đám người. Nhưng đại khí quá lớn lại chỉ dám đứng ngoài rìa.
Lê Kiều mặc dù đứng lên tỏ vẻ cung kính lễ phép, nhưng ở tuổi mười tám, đã cao tới 1m83, cao hơn phó giám đốc nửa cái đầu, ngược lại đem khí thế đè ép người kia.
Phó đạo diễn đành phải ngẩng đầu nhìn cậu, càng ngày càng không hài lòng: “Cậu trang điểm thành cái dạng gì đây? Chuẩn bị làm dancer đại thần à? Còn có đầu tóc, trông khác gì cái chuồng gà không, ăn xin bên lề đường còn không loạn bằng.”
“Ai cho phép cậu tự ý tạo kiểu cho mình vậy hả? Phía trên vừa ban hành văn bản để kiểm soát các nghệ sĩ trang điểm, xăm hình, ăn mặc lố lăng, có ảnh hưởng xấu đến giới trẻ. Trẻ vị thành niên nhìn cậu để làm gì? Học cách trang điểm lòe loẹt đi thu hút người khác à?”
Hắn biết lúc này máy quay phát sóng trực tiếp đã ở đây, bất quá cũng không sợ hãi. Lời hắn nói đều đàng hoàng, người bình thường căn bản không phản bác được, cùng lắm là chửi mắng càng nghiêm khắc, càng độc miệng, nhiều người họ tôn thờ bộ dạng này, càng mắng càng thích.
Quả nhiên, làn đạn toàn màn hình kiểu:
[Trời ạ, nghiêm khắc như vậy, đổi thành tôi chắc chắn sẽ bị mắng khóc, Lê Kiều có thể chịu nổi sao? ] [Nhưng mà theo quan điểm của đạo diễn thì chuyện này đúng mà, anh ta không biết về trang điểm cũng không biết thứ này không phải do Lê Kiều làm, không hung hăng chút người khác làm sao biết mà nghiêm túc được.] [Lê Kiều chỉ im lặng nhận lỗi thay stylist, đây là Lê Kiều mà tôi biết sao? ] [Nói thật, lần trước mặc dù mọi chuyện đã đảo ngược, nhưng tôi vẫn có ấn tượng không tốt về Lê Kiều, bởi vì những biểu hiện trước đây của anh ta không phải tỏ ra kiều khí thì cũng là EQ thấp, cư xử lỗ mãng, không lễ phép. Hôm nay coi như được rửa mắt rồi. ] [Hôm nay Lê Kiều phải chịu quá nhiều ủy khuất, mới có thể thấy được tính tình của hắn thật sự nhu hòa. ] [Lê Kiều, khóc không phải là cái tội…]Khán giả cảm thấy Lê Kiều muốn khóc, một người trong đó còn cảm thấy cậu có thể lập tức đóng sầm cửa rời, ai ngờ Lê Kiều nghe xong trận dăn dạy này chỉ mím môi, hỏi: “Vậy đạo diễn, tôi phải làm sao bây giờ??”
Phó đạo diễn nghiêm mặt nói: “Tẩy trang đi, đem mặt và tóc đều làm lại!” “
Nhưng chỉ còn nửa tiếng nữa là đến buổi tổng duyệt, rửa xong cũng không có thời gian làm lại…” Lộ Sài Gia không nhịn được lại kêu lên, lần đầu tiên sau khi bị Triệu Trạch Dục liếc xéo y cũng không có im lặng.
“Được.” Không ai ngờ tới, Lý Kiều dứt khoát mà gật đầu, “Cho tôi một chậu nước sạch.”
Làn đạn run rẩy.
[Không, đến lúc đó tất cả mọi người đều tỉ mỉ trang điểm, chỉ có Lê Kiều không trang điểm, con đường phía trước không chỉ hơi đen một chút đâu. ] [Mẹ kiếp, thấy Lê Kiều dễ bắt nạt như vậy, tôi cũng không nỡ mắng nữa rồi. ] [Tôi vẫn còn phiếu bầu trong tay, trong lúc phát sóng trực tiếp bỏ cho anh ta một phiếu đi, rất nhiều người hâm mộ không xem livestream tham ban như này, lúc đó anh ta còn không trang điểm nữa, sẽ không có vé từ buổi phát sóng trực tiếp đâu. ][Được, tôi cũng bỏ phiếu. ]…
Thấy Lê Kiều ngoan ngoãn như vậy, tất cả mọi người kể cả Triệu Trạch Dục và phó đạo diễn đều cảm giác như mình vừa nện một quyền vào cục bông, quỹ đạo phù phiếm của sự hiểu biết đang thoát ly khỏi tầm kiểm soát.
Mang theo loại cảm giác trống rỗng này, Lê Kiều ngâm cả khuôn mặt mình vào trong nước, phun bọt một lúc, dùng ngón tay xoa đầu và mặt thật mạnh mẽ, đem cái đầu ướt sũng ngẩng lên và cuối cùng ngồi thẳng xuống mặt đất.
Mái tóc đen ướt sũng lòa xòa trước trán, gò má tái nhợt nhưng đôi môi lại đỏ tươi. Những ngón tay xinh đẹp cùng huyết quản nổi bật lúc đầu bị che khuất dần lộ ra, sau đó ngẩng đầu quay về phía mọi người, để lộ hàng mi dày, dài như cánh quạ uyêu kiều, đôi đồng tử màu nước trà, những giọt nước lăn xuống trông như những viên ngọc trai trong suốt.
Làn đạn im lặng đâu đó khoảng một phút.
Một phút sau, một bình luận đơn bạc, nhỏ bé yếu ớt thể hiện đầy rẫy sự bất lực vụt qua.
【 Cậu, cậu là ai? 】
*”Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ‘Cứu vớt mái tóc, tránh biến thành lão nhân sơn thôn, đánh giá cấp S, đạt được 1000 điểm khen thưởng từ hệ thống!”
“Chúc mừng hệ thống không gian đã mở ra, ngài có thể lựa chọn các sản phẩm mình yêu thích từ trong này đó!”
“Nhiệm vụ mới ‘sống sót đến vòng tiếp theo, không bị đào thải’ đã bắt đầu, hoàn thành nhiệm vụ có thể thu được càng nhiều phần thưởng hậu hĩnh!”….
Trong giọng nói của hệ thống có thể nghe được nó đang rất hưng phấn. Mức độ hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ càng cao thì lợi ích nó nhận được sẽ càng nhiều, kí chủ như Lê Kiều từ lâu đã bị những tên hệ thống thế hệ thứ hai cướp đi, cũng không biết vì sao nó lại đuổi kịp — có thể trói buộc được Lê Kiều là điều may mắn nhất trong cuộc đời nó!
Hệ thống đang ở trạng thái xuất thần, nhưng Lê Kiều – người đang lắng nghe một loạt phần thưởng, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Trang điểm xong, các thí sinh lại đến phòng ghi hình, đương nhiên Lê Kiều sẽ để mặt mộc.
Các phòng ghi hình đều được xây dựng gần đây, bọn họ phải đi vòng qua một hành lang dài phủ vải đen, sàn nhà trải bằng vải bố, bậc thang ọp ẹp cho thấy công trình tạm bợ và thô sơ. Tuy nhiên, một khi bạn bước vào trong, ánh đèn hoa lệ sáng ngời như tuyết sẽ cho mình cảm giác được lạc vào thế giới khác.
Ngay cả Lê Kiều cũng phải thừa nhận rằng sau khi đi qua con đường tối tăm, gồ ghề và thô sơ đó, ngay cả cậu cũng có một chút ngạc nhiên và khao khát ánh đèn sân khấu lấp lánh này.
“Idol Live 101” sử dụng màu sắc mát mẻ cao cấp cho trường quay, màu bạc và xanh lam cho sân khấu cùng màn hình lớn, ghế người chơi và bàn hướng dẫn màu trong suốt, mang đến cảm giác công nghệ tương lai gần ngay trước mắt.
Điều duy nhất làm hỏng bầu không khí là mấy cái logo khổng lồ của các nhà tài trợ khác nhau, bao gồm sữa chua của Triệu thị, một nhãn hiệu xe hơi nào đó, và tất nhiên logo của điện thoại di động của nhà tài trợ là dễ thấy nhất, chiếm gần hết sân khấu.
Lê Kiều cảm thấy kỳ quái: Xét theo quy tắc trong mấy mô típ truyện như này thì tất cả các nam chính, phụ yêu nhân vật chính đều phải cực kỳ mạnh mẽ, thật vô lý khi Thẩm gia và những tên pháo hôi không phải là nhà tài trợ lớn nhất của cuộc thi. Điều này trái ngược với trực giác, cậu đoán người bảo trợ danh hiệu có thể liên quan đến nhân vật chính công, nhưng cho đến bây giờ còn chưa biết nhân vật chính kia là ai, không có cách giải quyết bí ẩn này.
Hàng ghế trong suốt kê sát nhau dưới sân khấu, phía sau sân khấu là khu vực xếp hạng hình kim tự tháp. Hôm nay, tất cả những người dự thi sẽ ngồi dưới sân khấu, khi Thẩm Phong đọc thứ hạng của mình, bọn họ sẽ băng qua sân khấu, vui mừng hay buồn bã ngồi đối diện nhau – đây còn tùy may mắn, còn bi kịch hơn chính là người không lọt top 55 những tuyển thủ có thể đi tiếp, chỉ có thể ngồi tại chỗ buồn bã mà khóc.
Sau khi Lê Kiều vào đấu trường, cậu hướng mắt nhìn lên đỉnh kim tự tháp đối diện. Để làm nổi bật những thí sinh có thứ hạng cao, tổ chương trình đã thiết kế ba chiếc ghế của top đầu trông rất rộng rãi, nó lộng lẫy như một chiếc ngai vàng, điều này khiến những người ngồi dưới họ trông thật nhỏ bé và xa xôi.
“Lần trước tôi xếp hạng 61, khẳng định là không có may mắn nào rồi, cậu có khả năng hơn đó!”
“Tôi cũng lo lắm, lần trước được hạng 54. Chỉ cần sơ xuất chút thôi liền bị loại. Ai..chỉ cần có thể tiến được vào vòng trong thì vị trí cuối cũng mãn nguyện!”
Phía sau có hai thực tập sinh nói chuyện. Thu hút được fan cũng tâm linh lắm đấy, trải qua khoảng thời gian đầy rẫy nguy hiểm này, tham vọng và tự tin của nhiều tuyển thủ khi mới tham gia thi đấu sa sút rất nhiều. Chỉ mong có thể đi đến vòng tiếp theo. Không mơ đến chuyện xuất đạo.
Lê Kiều lại ngước đầu nhìn về phía đối diện. Những chiếc ghế TOP3 lúc này như bị mây ngăn cách, đặc biệt là chiếc “Ghế pha lê” ở vị trí đầu tiên, dưới ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, sắc bén xuyên thẳng vào con ngươi màu nâu của cậu….