Rate this post

 

—— Hơn nữa sinh đôi, sinh nhiều con, còn có thể nhận được thưởng của triều đình.

[Văn chương tài nghệ gì cũng không bằng người ta, võ công cũng không bằng, bản thân chỉ biết dựa vào tước vị để sống qua ngày, còn đệ đệ ruột của hắn ta lại tự mình leo lên chức đồng tri ở phủ Gia Hưng.]

“Thật đáng thương mà chậc chậc, mặt của Hội Kê hầu đã trắng bệch không còn một giọt m.á.u rồi kìa.”

“Đó là đương nhiên, rõ ràng là đụng trúng chỗ đau của người ta mà.”

“Nghe những gì Tiểu Bạch Trạch tiết lộ, có phải là nói nếu như không phải tên Vệ Tấn (Hội Kê hầu) này lúc lão Hội Kê hầu còn sống, nhanh chóng để cho Đỗ phu nhân sinh cho một đứa con trai, thì vị trí thế tử kia chưa chắc đã đến tay hắn ta?”

“Ôi chao, lão Hội Kê hầu chính là quá coi trọng đích trưởng, cuối cùng nhìn thấy hắn ta đã có con trai, liền quyết định cho hắn ta một cơ hội, cho rằng hắn ta có thể gánh vác gia nghiệp nhà họ Vệ.”

Những người hóng chuyện: Thì thầm to nhỏ…

[Nhưng mà điều này cũng chẳng có gì lạ, người ta năm canh năm đã thức dậy học bài đến tận nửa đêm canh ba, còn ngươi thì lại nghĩ xem bộ quần áo nào đẹp nhất, khí chất nhất, sau khi ra ngoài sẽ được người khác khen là “quân tử như ngọc”.”

[Người ta vùi đầu vào học tập lục nghệ, mùa đông không sợ lạnh, mùa hè không sợ nóng, còn ngươi thì lại mời bạn bè đến nhà mở tiệc, cùng nhau tâng bốc lẫn nhau.]

“Mặt lại từ trắng chuyển sang xanh rồi kìa!!!”

“Oa! Ngực phập phồng dữ dội kìa, có bị tức c.h.ế.t hay không đây?”

“Hứa Yên Miểu nói như thế nào nhỉ? Sụp…”

[Ngay cả số lượng con cái cũng không bằng người ta, trong cuộc đời này, chuyện duy nhất mà hắn ta có thể hơn được người đệ đệ song sinh này, chính là hắn ta có tước vị còn người đệ đệ này chỉ vì sinh ra muộn hơn một chút, nên chỉ có thể cúi đầu trước mặt hắn ta.] [Trong trường hợp này, sao có thể xem xét nhận con trai của huynh đệ làm con nuôi chứ, trong mắt hắn ta, đó chính là con trai của kẻ thù. Cho dù sau này nó sẽ gọi hắn ta là cha, thì hắn ta cũng tuyệt đối không muốn để cho con trai của đối phương có được tước vị. Thậm chí còn bị ám ảnh tâm lý, ngay cả con của những huynh đệ, đường huynh đường đệ khác cũng không thèm để ý đến.]

Bá quan: “Oa!”

Thì ra là như vậy!

Hội Kê hầu: “Đủ rồi!!!”

Thái tử vỗ tay: “Sụp đổ rồi sụp đổ rồi!”

Lão hoàng đế: “…”

Đại thái giám nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, điện hạ hắn…”

Lão hoàng đế nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì, xoa xoa mi tâm: “Kệ hắn đi.”

[Ơ kìa!]

Lão hoàng đế đột nhiên ngẩng phắt đầu.

Trực giác nói cho lão biết, Hứa Yên Miểu lại phát hiện ra cái gì hay ho rồi!

Các vị quan khác cũng nghĩ như vậy, căn bản không kìm nén được nụ cười trên môi.

Tuy rằng có hơi không đạo nghĩa, nhưng mà… Nhìn người khác xui xẻo thật sự là rất vui vẻ!

Nhìn Hội Kê hầu kìa, toàn thân run rẩy, sụp đổ đến lợi hại.

[Úi chà úi chà!] Hứa Yên Miểu huýt sáo một cái trong lòng, [Lúc trước xem bát quái, chỉ có một câu “mỗ mỗ sinh ra đã có sáu ngón chân”, lướt qua một cái, không liên tưởng đến. Chậc chậc, lão Hội Kê hầu, Hội Kê hầu, hai người đệ đệ của Hội Kê hầu và mấy đứa cháu trai cháu gái, còn có Tạ Lạc Thủy, tất cả đều có sáu ngón chân! Ngược lại, ngón chân của đứa con trai giả kia lại vô cùng bình thường.] [Dị tật thừa ngón chân là bệnh di truyền trội trên NST thường, dù là con trai hay con gái, thì tỷ lệ mắc bệnh đều là 50/50. Không biết là nhà này may mắn hay xui xẻo nữa, vậy mà lại trúng hết!]

Hội Kê hầu theo bản năng nhìn chằm chằm vào bàn chân của mình, đồng tử co rút lại.

Thì ra, sơ hở lớn nhất, lại nằm ở trên người ông ta.

—— Những người có mặt cũng không hiểu NST là gì, di truyền là gì, nhưng bọn họ đại khái hiểu được, người nhà họ Vệ cơ bản đều có sáu ngón chân.

Chỉ có sáu ngón chân thì vẫn chưa thể chứng minh được Tạ Lạc Thủy chính là con gái ruột của Hội Kê hầu, nhưng, nếu như cộng thêm việc dung mạo có nét tương đồng, trong nhà còn có chậu rửa mặt mà phu nhân Hội Kê hầu đã từng sử dụng thì sao?

Những thứ này, đã đủ để khiến cho người trong thiên hạ tin phục, chứ không phải bị bọn họ hiểu lầm hoàng đế là một hôn quân độc đoán, vu oan giá họa cho đại thần rồi.