Rate this post

Nói dứt câu, tôi toan đứng dậy bỏ đi. Nhưng Duy Khánh không cho tôi làm vậy, anh ta ghì hai bả vai tôi, ép tôi ngồi xuống ghế.

“Cô định ra ngoài với gương mặt này à?”

Nhìn theo hướng ngón tay Duy Khánh chỉ, tôi xoay mặt nhìn vào gương.

Sau khi trông thấy gương mặt lấm lem vì chưa trang điểm xong, tôi đành thỏa hiệp:

“Thế… anh tiếp tục việc của anh, tôi giữ im lặng là việc của tôi. Không ai động chạm vào nhau, được chứ?”

“Biết nhún nhường cũng rất mềm dẻo, khá khen cho cô đó.”

Tôi cúi mặt. “Chuyện nhỏ thôi.”

Tiếp đó chúng tôi không ai nói với nhau câu nào, mỗi người theo đuổi lối suy nghĩ của riêng mình. Hoàn toàn giữ đúng lời hứa không ai đụng chạm vào ai.

Tầm 20 phút sau, Duy Khánh cất dụng cụ trang điểm, vươn vai đứng dậy.

“Xong rồi, cô theo tôi đi lấy trang phục.”

“Trang phục nào cơ?” Tôi mù mờ không hiểu.

“Đi ăn tiệc chẳng lẽ cô định mặc bộ này?”

Tôi nhìn theo ánh mắt Duy Khánh. Quần jean, áo phông, giày thể thao thì sao chứ? Có mất miếng thịt nào của thiên hạ không?

“Thảo nào Âu Dương thiếu nhét cô vào đây, không nói nhiều nữa theo tôi đi lấy trang phục rồi thay đồ. Tôi đảm bảo với cô, nếu cô mặc bộ đồ này đi cô sẽ bị chết chìm vì nước bọt.”

Tôi càng hoang mang hơn trước vì nghe Duy Khánh luyên thuyên chẳng hiểu mô tê gì cả.

“Anh nói rõ ràng hơn được không?”

“Chậc! Tôi bảo cô thay đồ thì cứ thay đồ đi! Đến lúc cùng Âu Dương thiếu đến đó tự cô khác hiểu.”

Duy Khánh đưa cho tôi một bộ trang phục bằng lụa cao cấp, sau đó không chút nương tay đẩy thẳng tôi vào phòng thay đồ mà không kịp ú ở thêm câu nào.

***

Ở bên ngoài…

Đợi mãi không thấy người mình đã đợi trở ra, Âu Dương Thành đang ngồi bắt chéo chân sốt ruột đứng dậy.

Cô ấy làm gì bên trong sao mãi chưa ra vậy?

Mình muốn tìm cô ấy, mình muốn nhìn thấy cô ấy…

Thế là đôi chân dài cất bước đi tìm, trong đầu là những dòng suy nghĩ ngổn ngang.

Từ cái ngày dùng thân phận Tô Thanh Lam để tiếp cận Hoà Hảo, Âu Dương Thành nhận ra dường như cô ấy lúc nào cũng sợ tiếp xúc gần với anh.

Tại sao lại vậy?

Chúng ta tuy chưa thân nhau về mặt tinh thần, nhưng thân xác chúng ta đã hơn cả cá nước thân mật. Vì sao cô ấy vẫn luôn cảnh giác với anh?

Là ngại những tai tiếng mấy năm qua của anh ư?

Anh đã sớm cắt đứt với người tên Dương đó rồi, cô còn e ngại cái gì?

Hay là anh chưa đủ nhiệt thành với cô?

Thế thì tối nay anh sẽ cho cô thấy thành ý của mình, cũng gột rửa luôn sở thích đoạn tụ người đời hay đàm tiếu.

Đôi chân dừng lại ngoài cửa phòng, vừa vặn người bên trong đẩy cửa ra.

“Thế nào rồi?” Anh hỏi.

“Cô ấy đang thay đồ. Cậu đợi thêm lát nữa thì chết à?”

Âu Dương Thành sầm mặt không nói.

“Hay là cậu sợ tôi dọa cô bé chạy mất?”

“Im lặng là thừa nhận rồi. Yên tâm, tính tình tôi tệ nhưng đạo đức nghề nghiệp của tôi không tệ, dọa cô ấy chạy thì tôi lấy gì để đòi tiền cậu?”

Anh đá Duy Khánh một cái đau điếng.

“Cút đi đồ thực dụng này!”

“Tôi thực dụng còn hơn cái đồ trái lương tâm như cậu! Thích người ta mà không nói khác nào không thích? Hóa ra Âu Dương thiếu của chúng ta là kẻ nhát gan thế này!”

“Cậu có tin tôi không trả cậu một đồng một cắc nào không?”

Duy Khánh đen mặt, anh rít hai hàm răng gần như là nói gắn từng chữ một.

“Tin! Thế nên cậu thôi ngay cái trò dọa nạt cũ rích ấy đi. Chờ lát nữa cô bé ra nhớ khen người ta một câu, chứ sầm mặt như cậu đợi cả đời chạy theo người ta đi nhé!”

Mắng thỏa thuê xong, anh bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận.

Nhỡ không may Âu Dương Thành không trả tiền anh thật thì sao? Vậy cuối tháng này anh lấy gì chăm các bé chó mèo ở phòng tiêm chủng?

Đúng là cái miệng hại cái thân mà!

Trong phòng đột ngột có động tĩnh, biết Hoà Hảo sắp trở ra Duy Khánh chuồn vội.

Gì chứ, nay Âu Dương thiếu có nhã hứng dẫn bạn gái đi dự tiệc, mặt anh không dày đến mức ở lại làm bóng đèn cản trở người ta đâu.

***

Bộ đầm Âu Dương Thành chuẩn bị là bộ đầm lụa hai dây bằng chất liệu tơ tắm, mặc vào vô cùng thoáng mát.

Ngắm mình trong gương, tôi thấy có chút không thích hợp cho lắm.

Nhất là phần vai, vì là đầm hai dây nên hai bả vai cùng đôi tay thon dài đều lộ ra ngoài. Riêng phần cổ, nhìn lớp vải trễ xuống xương quai xanh tôi đỏ mặt.

Chỉ cần hớ hênh một chút, chắc chắn cảnh xuân không hẹn sẽ phô bày ra.

Một cô gái mới đến tuổi trưởng thành như tôi sao có thể mặc loại đầm này chứ?

Không được không được, phải bảo Âu Dương Thành đổi bộ khác kín đáo hơn.

Nghĩ vậy tôi đẩy cửa định ra ngoài liền bắt gặp Âu Dương Thành.

Hai chân kịp thời phanh lại, đứng sững tại chỗ như một bức tượng.

Lời muốn nói cuối cùng nghẹn ứ trong cổ họng.

Cả hai không hẹn mắt chạm vào nhau, tôi bối rối nhìn tránh sang chỗ khác vì quá ngại ngùng.

Nên nói gì để phá vỡ bầu không khí này bây giờ?

Vào lúc tôi còn đang phân vân thì người bên cạnh phá vỡ sự im lặng trước.

“Hảo?”

“Vâng.” Tôi vô thức đáp lại.

“Em đẹp lắm!”

Tôi ngẩng phắt đầu ngạc nhiên.

Âu Dương Thành vừa khen tôi?

Như để chứng thực cho lời khen đó, bàn tay rắn rỏi nâng cằm tôi lên và ôm eo kéo tôi lại gần, sau đó bất ngờ hạ xuống môi tôi một nụ hôn sâu.

Cứ như vậy, chúng tôi lại một lần nữa hôn nhau.

Tôi không biết mình nên dùng từ nào để miêu tả thật chính xác về nụ hôn này.

Vì nó khiến tôi sợ hãi.

Sao tôi lại quên mất một chi tiết quan trọng từng nhắc đến trong truyện?

Âu Dương Thành bị bệnh kiều.

Đây là một loại bệnh tâm lý, người mắc bệnh này thường phát triển ý thức sở hữu và khao khát tình yêu của một người tới mức cực đoan.

Nhất là trong tình cảm, khi yêu một ai đó sẽ yêu đến mức điên cuồng, thậm chí mong muốn người yêu luôn ở bên cạnh mình không rời không bỏ.

Nhưng suy cho cùng đây là một căn bệnh… không thể đánh đồng là tình yêu được…