Bỗng nhiên, Quý Tửu Lạc cảm thấy tình huống này có chút khiêu gợi. Toàn thân Khương Dao chồm lên người hắn, lưng áp sát vào người hắn, làm lộ ra một phần rất riêng tư. Hắn không dám nhìn, cũng không dám nghĩ tiếp, chỉ biết đẩy Khương Dao ra khỏi mình. Khương Dao, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, liền chạy đến rúc vào chăn và ngủ.
Quý Tửu Lạc ngồi đó nhìn cô, rồi vuốt mái tóc dài của mình. Ban ngày, mái tóc của hắn luôn gọn gàng ngắn cũn, còn buối tối ở nhà với Khương Dao thì nó lại xõa ra như mọi khi. Giọng nói của hắn nhẹ tênh cất lên:
– “Con người, không nóng à? Chùm chăn kín vậy không sợ ngộp à?”
Khương Dao vội vã đáp:
– “Tôi… tôi không thấy nóng… chúc… chú ngủ ngon. Tôi ngủ đây.”
Cả người cô rúc vào trong chiếc chăn như một con rùa rụt cổ. Quý Tửu Lạc tự hỏi trong lòng cô hiện tại thế nào?
Có đang xào xáo rối loạn giống hắn không?
”Con người…””Ta nói mà không trả lời sao? Ta biết cô còn thức đó, trả lời đi con người? Không trả lời là ta đến chỗ cô nằm đó.”Lời uy hiếp của hắn khiến Khương Dao đầu hàng, không dám im lặng nữa. Quý Tửu Lạc thật sự là một tên ác quỷ gian xảo, biết dùng mọi thủ đoạn và lời nói để ăn hiếp cô.
Khương Dao cảm thấy như mình đang bị giam cầm trong lồng của hắn, không thể né tránh được ý muốn của hắn.
– “Chú… đừng qua đây. Chú nói tiếp đi.”
Hắn nở nụ cười gian xảo, khóe mắt con cong lên một đường ngắm tính kế hoạch của mình.
”Ta thấy khi lên thành phố, cô cứ ở nhà của ta đi.””Không được. Tôi không thích mắc nợ chú.””Sao lại không? Nếu cô sợ người ngoài thấy cô ở nhà của một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi như ta thì cứ nói ở nhờ nhà chú. Hoặc có thể nói rằng cô đang làm giúp việc tại nhà đó. Hay là cô muốn nói thế nào cũng được.Nhưng đừng nói ta là sugar daddy của cô là được, gu của ta không ‘phẳng’ như cô đâu.”
– “Việc học không tốn tiền nhưng sẽ có những khoản phải chi khác. Ta nghĩ, tiền tiết kiệm của cô cũng chẳng được bao nhiêu. Bây giờ có chỗ ở thì đỡ hơn một chút có đúng không? Quan trọng là cô ký khế ước với ta, cô là của ta, ta sẽ bảo vệ cô thật tốt, chuyện cô ở nhà ta cũng là chuyện bình thường.”
Một loạt lý giải của hắn đều nhắm vào việc Khương Dao nên ở nhà của hắn.
Trong suy nghĩ của Quý Tửu Lạc, nếu bây giờ để Khương Dao tung tăng ngoài thế giới, chắc chắn sẽ có nhiều kẻ theo đuổi, cả ác quỷ lẫn con người. Đến lúc đó chỉ kéo theo phiền phức thôi. Phải tìm cách để cô ở trong tầm kiểm soát của hắn mới được.
Khi nghe những lời hắn nói, Khương Dao cũng có chút dao động, vì với một đứa nghèo rt mồng ti như cô thì tiết kiệm là điều cần thiết. Nhưng lỡ người khác biết cô ở chung với đàn ông gần 30 tuổi, người ta sẽ nghĩ rằng cô được bao nuôi thì sao đây?
– “Con người, cô thấy đó, ta thường thoát ẩn thoát hiện ít ai để ý lắm, làm sao có người phát hiện ra cô ở cùng với ta. Vả lại, ở thành phố, nhà ai người đó sống, không để ý đến cô đâu. Ta nói có đúng không?”
Khương Dao cảm thấy cũng có lý. Hơn một năm ở đây rồi đâu ai phát hiện ra hắn ở trong phòng của cô đâu. Nếu lên thành phố sống ở nhà hắn thì cũng có gì gọi là bất tiện đâu nhỉ?
Suy nghĩ một lúc, cô cũng đồng ý:
– “Vậy cũng được, cảm ơn chú.”
Quý Tửu Lạc, với bản chất xảo quyệt của một ác quỷ, đã thành công dụ dỗ Khương Dao bằng củ cà rốt mang tên tiền bạc. Hắn nở nụ cười quỷ dị nhìn về phía chiếc chăn đang nhô cao bao trùm cô gái bên trong.
***
Ngày nhập học cũng đến, Khương Dao gửi lời chào đến bà ngoại và bắt xe buýt đến địa chỉ của Quý Tửu Lạc đưa cho cô. Cô từ chối nhận sự giúp đỡ của Triệu Minh vì từ khi thi đại học xong, hắn ở hẳn trong trung tâm thành phố, chỉ đến vùng ngoại ô lúc đám tang của Khương Dao.
Cô nghĩ để hắn quay về đây rước cô thì có hơi bất tiện, thêm vào đó, cô chưa biết nên giải thích với hắn thế nào về chuyện ở nhà của Quý Tửu Lạc.
Nhiều lần nhắn tin trò chuyện, khi Triệu Minh hỏi có cần hắn tìm phòng trọ giúp cô không, thì cô nói đã tìm được nơi ở rồi, còn ở chỗ nào thì vẫn chưa cho hắn biết.
Đi hai chặng xe buýt, mới đến được nơi ở của Quý Tửu Lạc. Vì đã có kinh nghiệm từ lần trước nên giờ cô đỡ lóng ngóng hơn. Đồ đạc đã được hắn ta chuyển đi trong chớp mắt rất nhiều món. Cô chỉ đeo balo lên rồi đi luôn. Lúc đầu hắn định biến cho cô lập tức đến nơi đó, nhưng sợ mọi người thấy điều bất thường quá nên cô cũng từ chối.
Theo địa chỉ hắn đưa thì có một con hẻm nhỏ cách trường đại học An Bình gần 500m, bên cạnh những ngôi nhà san sát nhau, có một căn nhà hai tầng màu trắng. So với những căn nhà khác thì nó chẳng có gì đặc biệt lắm, cũng may hắn đã đưa cho cô một tấm ảnh, nhìn vào tấm ảnh đó thì Khương Dao biết bản thân mình đã đến đúng địa chỉ.
Khương Dao ấn chuông cửa vài cái thì cánh cửa cuốn lớn tự động mở ra. Cô ngập ngừng bước vào trong thì cánh cửa lập tức đóng lại cái rầm khiến cô giật mình.
Qua chiếc cửa kính lớn, Khương Dao thấy một người đàn ông vóc dáng cao to đang bước ra khỏi cửa, trên người mặc bộ đồ pijama dài màu đen, tóc hắn chẻ 7/3 trông rất cuốn hút và hiện đại. Cô lo sợ không biết mình có vào nhầm nhà không?
Nhưng rõ ràng đây là căn nhà hắn gửi hình cho cô mà.