Cuối cùng, một chú nai yêu nhỏ rụt rè bước ra. Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe chứa đầy sự ngạc nhiên và niềm hạnh phúc.
“Chính là con ạ!” cậu bé lắp bắp.
Vạn Bách gật đầu, mỉm cười hiền hậu. Ông nhẹ nhàng vung tay mở chiếc hộp ra.
Ánh sáng lấp lánh từ trời cao buông xuống, như một phép màu, chiếu rọi lên chiếc vòng cổ xinh xắn. Chiếc vòng được làm từ những viên đá dạ quang lấp lánh, trông như những ngôi sao nhỏ bé.
“Đây là món quà của thần Mặt Trăng dành cho con. Hãy đeo nó lên và cất giữ cẩn thận nhé!” Vạn Bách trao chiếc vòng cho chú nai nhỏ.
Chú nai nhỏ xúc động đeo chiếc vòng lên cổ. Ánh sáng từ chiếc vòng tỏa ra, bao quanh cậu bé, khiến cậu trở nên lung linh như một ngôi sao nhỏ.
Chú nai nhỏ nâng niu chiếc vòng, đôi mắt long lanh như những viên pha lê. Cậu nhẹ nhàng đeo nó lên cổ, cảm nhận từng viên đá lạnh chạm vào da. Ánh sáng màu xanh ngọc bích tỏa ra từ chiếc vòng, bao bọc cậu trong một vòng hào quang lung linh. Cậu cảm thấy mình như một ngôi sao nhỏ đang lơ lửng giữa bầu trời đêm.
Các yêu chúng reo hò sung sướng, nhảy múa xung quanh cậu. Tiếng cười của chúng yêu hòa quyện lại thành một bản giao hưởng vui tươi.
Sau khi nhận được phần thưởng, chú nai nhỏ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cậu bé cùng các bạn yêu khác vui chơi thâu đêm. Ánh trăng chiếu rọi xuống, in bóng những hình thù kỳ lạ trên mặt đất. Chú nai nhỏ cùng các bạn yêu nô đùa quanh gốc cây cổ thụ. Chiếc vòng cổ trên cổ cậu bé phát ra ánh sáng lung linh, hòa quyện với ánh trăng tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
A Miêu, A Hổ và Kỷ Vân Nha cùng hòa chung trong không khí này. A Miêu nhảy nhót uyển chuyển như một chú mèo con tinh nghịch, đôi mắt xanh biếc lấp lánh. A Hổ nhảy lò cò ngộ nghĩnh, cái đuôi to đùng vẫy qua vẫy lại. Kỷ Vân Nha xoay tròn như một vũ công ba lê, chiếc đuôi dài của nàng ấy vẽ những vòng tròn tuyệt đẹp trên không trung.
Lễ hội tiếp tục sôi động với những điệu múa rực rỡ sắc màu và tiếng trống náo nhiệt. Vạn Bách đứng đó, đôi mắt dõi theo từng khoảnh khắc. Nụ cười trên môi ông nhạt nhòa, ẩn chứa một nỗi buồn man mác.
Ông nhớ về những ngày tháng tuổi trẻ, khi ông cũng từng là một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết, tham gia lễ hội Ánh Trăng với trái tim háo hức. Giờ đây, thời gian đã trôi qua, ông đứng nhìn lại quá khứ, lòng tràn đầy hoài niệm, nhận ra rằng cuộc đời chỉ là một dòng chảy không ngừng nghỉ, và mỗi chúng ta đều phải đối mặt với sự già đi và mất mát.
Dần dần, ánh trăng bạc nhạt phai, nhường chỗ cho một vệt hồng nhạt trên đường chân trời. Bầu trời lúc này như một tấm lụa mềm mại, đang dần chuyển màu từ xanh thẫm sang hồng tím. Vệt hồng ấy cứ thế lan rộng, rực rỡ hơn, báo hiệu một ngày mới đang dần ló dạng.
Những đám mây bồng bềnh như được tô điểm bởi những mảng màu dịu nhẹ. Ánh nắng đầu tiên chiếu xuyên qua những lớp mây mỏng tang, tạo nên những vệt sáng lung linh, huyền ảo.
A Miêu, A Hổ và Kỷ Vân Nha cùng chúng yêu tận hưởng những giây phút cuối cùng dưới ánh trăng.
“Lễ hội Ánh Trăng đến đây là kết thúc! Hẹn gặp lại vào năm mươi năm sau!” Tiếng nói của Vạn Bách vang vọng khắp thành Vạn Yêu.
Chúng yêu cùng nhau nắm tay, tạo thành một vòng tròn. Họ cúi đầu chào Vạn Bách, rồi cùng nhau nhìn về phía trước, hướng tới một tương lai tươi sáng. Ánh bình minh chiếu rọi xuống khu rừng, những giọt sương long lanh đọng trên lá cây, tiếng chim hót líu lo vang vọng.
Ba người cùng về cửa hàng Ngọc Trai Miêu Vũ, không gian quen thuộc tràn ngập ánh sáng của ngọc trai.
Bước vào bên trong, A Miêu, A Hổ và Kỷ Vân Nha nhẹ nhàng ngồi xuống những chiếc ghế quen thuộc, nhìn nhau mỉm cười.
A Hổ nhẹ nhàng đặt tay lên ghế, đôi mắt xa xăm hướng về phía bầu trời.
“Hôm nay vui thật! Năm mươi năm sau vẫn cùng nhau tham dự lễ hội, ngắm nhìn ánh trăng đúng không?”
Kỷ Vân Nha gật đầu, đôi mắt lấp lánh. “Đúng rồi, năm mươi năm nữa chúng ta sẽ cùng nhau tham dự lễ hội, quà sẽ thật hoành tráng!”
A Miêu cười tươi, biểu thị cho sự đồng ý.
A Hổ rót một tách trà cho mỗi người. Hương trà thoang thoảng quyện lẫn với mùi gỗ trầm, tạo nên một không gian ấm cúng, yên bình.
“Năm mươi năm nữa, liệu chúng ta có còn trẻ trung như bây giờ không?” A Hổ trầm ngâm, đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
“Ai mà biết được nhỉ? Nhưng dù có già đi, ta mong tình bạn của chúng ta vẫn mãi bền chặt!” Kỷ Vân Nha đáp lại.
A Miêu khẽ gật đầu, “Đúng vậy, lúc đó chắc ta vẫn đẹp rồi, tóc vẫn đen mượt, da vẫn căng bóng, chỉ có điều…” A Miêu dừng lại, ánh mắt lấp lánh, “chắc ta sẽ ngày càng giàu có hơn nữa!”
Cả A Hổ và Kỷ Vân Nha đều bật cười, A Hổ vuốt cằm, nói: “Giàu có thì giàu có, nhưng mà rồi cũng sẽ già đi thôi, Miêu tỷ à. Đến lúc đó, tiền có mua được tuổi trẻ trở lại đâu?”
Kỷ Vân Nha gật đầu đồng tình, “Đúng đó, đến lúc đó, chắc Miêu tỷ sẽ phải thuê cả một đội vệ sĩ để canh giữ đống vàng của mình đấy!”
A Miêu nháy mắt tinh nghịch, “Các ngươi nói gì vậy! Ta sẽ tìm cách trẻ mãi không già, luôn luôn xinh đẹp để hưởng thụ cuộc sống giàu sang!”
Ba người bạn tiếp tục trò chuyện, những tiếng cười nói lại vang lên trong cửa hàng.