Rate this post

Kinh đô Trường Lạc có hai thanh lâu nổi tiếng nhất, một cái nằm ở phía tây còn một cái nằm ở phía đông. Nghe nói năm xưa hai tú bà đã từng là một cặp tri kỷ nhưng không hiểu nguyên nhân do đâu mà lại trở mặt, mỗi người tự thành lập một cái thanh lâu riêng. Từ đó hai thanh lâu thường xuyên đối đầu nhau về mọi mặt.

Vạn Lịch là quốc gia phát triển, đời sống dư dả nên con người cũng tự khắc nảy sinh ra những chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hai nơi đó nhanh chóng phát lên như diều gặp gió, bên nào cũng là thiên đường chốn nhân gian.

Vị trí đệ nhất thanh lâu thì chỉ có một, thành đông hay thành tây thì cũng đều muốn có được. Kèn cựa nhau bao nhiêu lần đều không được nên đã đồng ý tổ chức một cuộc thi để chọn ra đệ nhất mỹ nhân.

Nếu đệ nhất mỹ nhân của nơi nào thì vị trí đệ nhất thanh lâu sẽ là của bọn họ. Việc này được duy trì liên tục nhiều năm qua, năm nào cũng sẽ tổ chức vào mùng năm tháng giêng.

Bàn về nhan sắc thì ai ai cũng đều là người đẹp nên buổi tối hôm nay tổ chức một buổi thi đặc biệt. Hai hoa khôi tiếp lại từ hai phía đầu đường, khi gặp nhau sẽ đưa ra lần lượt những câu đố văn thơ dành cho đối phương. Ai không trả lời được đầu tiên sẽ là người thua cuộc.

Tiêu Cảnh Lẫm nghe xong liền nhận xét một tiếng khách quan.

“Ta chắc chắn rằng cái trò này là do bọn họ hợp sức bày ra.

Thanh lâu chẳng có gì đặc biệt, nhưng nhìn hiện trường điên cuồng tranh cãi của mấy người dân bên cạnh thì biết rằng sức hút của việc này của không hề nhỏ. Một người phụ nữ đẹp đấu với một người phụ nữ đẹp, nghe qua đã đủ thấy kích thích trí tò mò.

Diệp Chi mỉm cười, chuyện này đương nhiên là có nhiều người nhận ra. Thế gian này cũng rất nhiều người mắt sáng. nhưng cũng có rất nhiều kẻ mắt mù.

Người nghèo thì cảm thấy chuyện này chẳng tổn hại gì đến nhà bọn họ, có dịp này để tụ tập ngắm nhìn hoa khôi cũng tốt. Người giàu thì lại càng không phải nói.

Có câu, phú quý sinh lễ nghĩa.

Đợi đến khi chọn ra được đệ nhất mỹ nhân, bọn họ có thể cùng hoa khôi phong lưu một hồi cũng được coi là một giai thoại trai anh hùng, gái thuyền quyền.

“Hoàng..lão gia, còn một chuyện nữa.”

Mắt thấy chiếc kiệu hoa đỏ rực của hai hoa khôi đã dừng lại trước mắt mình, Diệp Chi ngẩng đầu quay lại nháy mắt tinh nghịch với Tiêu Cảnh Lẫm. Hắn lập tức cảnh giác, cô nàng này lại chuẩn bị bày trò gì nữa đây.

Diệp Chi có đôi mắt đẹp như nai con, nhưng bây giờ lại đang hơi cong cong híp lại gian xảo như con hồ ly nhỏ.

“Lát nữa nếu có câu hỏi mà đối phương đưa ra quá khó, hoa khôi không thể trả lời được thì có thể chọn lựa trong đám đông này một người yêu cầu họ trợ giúp.”

Diệp hồ ly cười đến là rực rỡ, “Lão gia học vấn uyên thâm, đến lúc đó có thể ra mặt trợ giúp làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ngài yên tâm, hoa khôi cũng không bắt ngài lấy thân báo đáp đâu”

“Vậy sao?” Tiêu Cảnh Lẫm như có như không hỏi ngược lại.

Hoa khôi dù gì cũng là người xuất thân không trong sạch tất nhiên là không thể nhập cung. Nếu Tiêu Cảnh Lẫm thật sự vừa ý với hoa khôi mà muốn cho nhập cung thì chỉ sợ tấu chương của bá quan văn võ sẽ bay đầy trời, ngự sử Tôn Trung Thừa là ông lão chính trực không khéo sẽ đập đầu tự vẫn ngay tại triều đường để ra sức can gián mất.

Nhưng mà một hồi phong lưu bé nhỏ bên ngoài này cũng không phải là không thể thử.

“Vâng.”

Đào tạo ra một hoa khôi đầu bảng đâu phải chuyện dễ dàng, tú bà tất nhiên sẽ phải nghĩ cách làm sao có thể thu được lợi nhuận lớn nhất từ trên người cô ta. Làm sao có thể chỉ vì giải được một câu đố mà cứ thể gả cho một kẻ chẳng biết giàu hay nghèo thế nào. Vụ làm ăn rủi ro cao như thế, tú bà và cả hoa khôi chắc chắn không làm.

Tiêu Cảnh Lẫm bóp eo nàng, sắc mặt âm trầm hỏi nàng: “Nàng nói thử xem?”

“Lão gia bớt giận.” Diệp Chi vội vàng cầu hòa, mặc dù cô chẳng biết tại sao nhưng có vẻ cẩu Hoàng đế đã nổi giận. Hình như là cô đùa hơi quá trớn, lại dám bảo thiên tử đi cứu giúp rồi phong lưu với hoa khôi một hồi.

Dạo gần đây thái độ của Tiêu Cảnh Lẫm nuông chiều cô quá nên cô có phần buông thả. Giờ lại còn đang ở ngoài cung, cô nói năng cũng tùy tiện hơn nhiều.

Chung quy thì cầu Hoàng đế vẫn là thiên tử, cô không nên chọc vào vảy ngược của rồng.

Tiêu Cảnh Lẫm nụ cười đã thu lại trên môi cô, bất đắc dĩ thở dài. Hắn biết cô gái này lại đang suy nghĩ lung tung về hắn nữa rồi. Tiêu Cảnh Lẫm siết chặt vòng tay, hắn hạ giọng bên tai nàng.

“Ta không giận, chẳng phải đệ nhất mỹ nhân đang ở trong vòng tay ta đây rồi hay sao? Nàng đã lấy thân báo đáp ta như hồi chiều nay là ổn, ta cực kỳ hài lòng.”

Hơi thở nóng ấm của hắn phảng phất quanh tai Diệp Chi, tai cô không tự chủ được mà đỏ ửng lên. Đồ mặt dày không biết xấu hổ, thế mà hắn còn giám nhắc lại chuyện chiều nãy với cô.

Cẩu hoàng đế vẫn là nên đi thiến vẫn hơn.