Căn nhà hoang tứ bề là băng đảng xã hội đen canh gác.
Bên trong An Ngôn bị trói tay chân bằng băng dính, nằm dưới sàn đầy rơm rạ, người bẩn thiểu, tóc tai lượm thượm.
Tiếng bước chân từ đôi giày bot cao đang đến gần, An Ngôn mơ hồ tỉnh giấc, chưa kịp phản ứng thì bộ móc vuốt tóm lấy cằm cô nâng lên, cô nhìn rõ trước mắt chính là Từ Hoa Kiều hung hãng lực bàn tay như muốn bóp chết cô.
“An Ngôn!.. Tao đã cho mày nhiều cơ hội cút khỏi cuộc đời Nam Môn Thần… Mà mày cứ tỏ vẻ ngây thơ…”
Ả tăng lực bóp mạnh cằm An Ngôn, buộc cô há miệng ra, trên tay kia của ả là một thứ dung dịch lỏng.
An Ngôn cứng đờ… Tâm trí muốn phản kháng nhưng không điều khiển được tứ chi, cứ như hồn lìa khỏi xác vậy.
Ả nhếch mép, trong ánh mắt đầy tà ác, nghiêng lọ chất lỏng rỏ xuống sàn bóc khói.
“Cô điên rồi!” An Ngôn nhận ra đó là chất axit, lẽ nào Từ Hoa Kiều thật sự tàn độc sau vỏ bộc nữ nhân thánh thiện, hình tượng mà khiến Nam Môn Thần mê mẫn đến quên vợ con đây sao?
An Ngôn xoa bụng mình mà tiếc thương cho sinh linh nhỏ chưa kịp chào đời đã bị cha mình hạ sát, thật sự cô cũng không muốn sống tiếp, để nhìn đôi tra nam tiện nữ trời sinh một cặp này giở trò.
“Ra tay đi!” An Ngôn nhắm mắt chờ cái chết đau đớn.
“Ha ha!” Từ Hoa Kiều cười to, đặt lọ dung dịch sang bên, rút trong người ra một thanh tiểu đao, đặt lên gò má xinh đẹp của An Ngôn.
“Mày có biết thứ tao ghét nhất ở mày là gì không?”
An Ngôn nhìn ánh mắt Từ Hoa Kiều chứa chúc ủy khúc kỳ cục. Hình ảnh cô bạn thân Tử Nhu hiện về, đôi mắt trong veo.
“An Ngôn, chúng ta mãi mãi là bạn thân.” Hai cô gái năm 18 tuổi đã quéo tay ước định.
An Ngôn trở về thực tại, nhận ra vết sẹo dài trên mu bàn tay của Từ Hoa Kiều rất giống vết thương của Tử Nhu khi bảo vệ cô đại tiểu thư như cô trước bọn xã hội đen năm đó.
“Tử Nhu!”
Nghe An Ngôn gọi hai chữ “Tử Nhu” khoé miệng cong lên cười giễu.
“Đại tiểu thư… Tao ghét nhất chính là khuôn mặt kiều diễm của mày.” Dứt lời ả rạch một đường mỏng tên gò má An Ngôn.
“Đúng là cậu?!” An Ngôn có chút vui mừng, nhưng sự lem luốc dơ bẩn trên người cô, khiến ả toả vẻ kì thị, đẩy cô té ngã.
“Tránh xa tao ra!”
“Tại sao mặt của cậu?” An Ngôn nhìn vào diện mạo xinh đẹp khác một trời một vực với khuôn nhạt nhoà trước kia.
“Sao hả? Tiểu thư thấy nó xinh đẹp hơn mình đúng không?” Từ Hoa Kiều vuốt ve từng đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt ả, nụ cười trở nên quỷ dị.
An Ngôn kinh sợ lui người.
Từ Hoa Kiều chậm rãi đến gần, An Ngôn tưởng ả muốn đâm mình, nên nhắm mắt trong thoáng giây, đến khi mở ra, thấy trước tầm mắt là tầm hình kỹ yếu năm lớp 12.
An Ngôn chưa kịp phản ứng, Từ Hoa Kiều đã chỉ tay vào từng nam sinh đứng cạnh cô, khi đó ánh mắt cô dành cho Mặc Tử Hiên, con nam sinh còn lại thì dành ánh nhìn si tình cho cô.
“Đây là?” An Ngôn ngờ ngợ nhớ ra nam sinh học chung có đôi mắt hơi buồn đó.
“Hey! Ai là cậu buồn sao?” An Ngôn ở căn tin trường, đã vui vẻ ngồi xuống bắt chuyện với một nam sinh trầm tính, còn chia phần thịt trong đĩa cơm của mình cho cậu ấy, và cậu ấy đã ăn rất vui vẻ.
Những ngày sau đó chuyện bất ngờ xảy ra, cậu ta đã chuyển lớp sang học cùng An Ngôn, từ đó họ trở thành bạn thân, lúc này An Ngôn đã thân thiết với thanh mai trúc mã là Mặc Tử Hiên, chuyện tình cổ tích của họ cả trường ai cũng trầm trồ rồi.
“Dựa vào cái gì, mà hai nam nhân hoàn hảo điều thuộc về mình mày.”
“Chúng ta là bạn thân… Tại sao cậu lại?” An Ngôn thật không thể tin Tử Nhu luôn bảo vệ, yêu thương cô, lại hắc hoá đến mức hãm hại mình.
“Giai cấp… Tao chỉ là con hầu, con mày từ nhỏ đã được bọc vàng bạc.” Từ Hoa Kiều cười mỉa mai: “Tao phải lấy mọi thứ của mày!”
Năm 18 tuổi mẹ Tử Nhu mất, ả được An Tử Uông mang về, nhận làm người hầu cho An Gia, ông giúp Tử Nhu tiếp tục học đại học, ả tốt nghiệp khoa bác sỹ, nhưng tha gì hành nghề, ả đã trộm một số tiền của An Tử Uông, trốn đi đập mặt xây lại cho giống dung mạo của An Ngôn, hồng tiếp cận bạch nguyệt quang của mình, và nam nhân đó không ai xa lạ, chính là Nam Môn Thần.
“Thế chuyện khuôn mặt Nam Môn Thần bị hủy do cô làm… Là sao?”
Từ Hoa Kiều nghe câu hỏi này, mi tâm có chút bi thương, nếu Nam Môn Thần xấu xí, hắn ta sẽ mặc cảm, và cơ hội ả tiếp cận hắn sẽ càng dễ.
Mọi thứ đã xuông sẻ trong 3 năm dưới lớp vỏ bộc mỹ nhân, dù biết mình là thế thân cho An Ngôn, Nam Môn Thần không nói ra, nhưng ả thừa biết hắn không hề yêu ả, mà tâm can chỉ nghĩ đến bản gốc.
“Thứ tao không có được, thì không ai có thể đụng đến… Tao yêu Nam Môn Thần là thật lòng!”
“Cô hủy hoại một người bình thường, cô quá ích kỉ!”
Từ Hoa Kiều bóp cổ An Ngôn đè xuống cạnh lo axit, thấy An Ngôn kinh hồn, ả càng hưng phấn chơi trò kích thích này.
“Mày có quyền gì chỉ trích tao? Rồi mày sẽ cảm nhận được mất đi dung nhan của chính mình…” Ả vừa khóc vừa cười, sờ từ đôi mắt to tròn, đến chiếc mũi thanh tú, đôi môi trái tim, cả khuôn mặt là kết quả của phẩu thuật thẩm mĩ.
“Cô tự làm tự chịu, trách ai hả?”
“Ha!” Từ Hoa Kiều dừng ngay cảm xúc bi thương, cơ mặt cưng đờ, nơi đôi mắt tròng đen đứng yên.
Vài giây sau…
Từ Hoa Kiều xem giờ trên đồng hồ đeo tay, 5 giờ chiều.
“Người đâu?” Từ Hoa Kiều phất tay, thuộc hạ từ ngoài bước vào, mang theo dây dù và băng dính.
“Tiến hành đi!”
An Ngôn lập tức bị đánh ngất…
Chiếc Bugatti màu đen lau nhanh trên đường, bên trong là nam nhân đeo mặt nạ nửa mặt, thân âu phục cũng ướt đẫm nước mưa, bên ngoài mưa đã tạnh.
“Định vị! tra ra chưa?” Nam Môn Thần vừa lái xe vừa gọi cho Niệm Từ, cận thân bí mật, cũng là hack ker mạng đỉnh chóp.
“535, Trung Sơ…”
“Tút Tút.”
Niệm Từ vừa nói xong thì tính hiệu điện thoại đã cúp ngang, anh ta nghiến răng dọng bàn một cái rầm, nhìn vị trí định vị trên màng hình máy tính, anh tức giận quét mọi thứ trên bàn bay tung toé.
Bên ngoài vệ sĩ xông vào hỏi hang:
“Thiếu gia… Người ổn chứ?”
Hai bàn tay siết chặt, phát ra âm thanh rôm rốp.
“Lấy xe!”
Trước ánh mắt hung hãng của chủ nhân, vệ sĩ lập tức xuống hầm lấy xe.
“Thiếu gia… Chúng tôi đi cùng!”
Đám vệ sĩ cúi người thăm dò ý kiến chủ nhân trong xe, nhưng chủ nhân đã nâng kiến xe phớt lờ tất cả, đạp ga vọt nhanh.
“Vì một ả phụ nữ, anh hết lần này đến lần khác phớt lờ cảm xúc của tôi!” Trong ánh mắt Niệm Từ chứa đầy oán giận:
“Đã thế, tôi không ở trong bóng tối đợi anh nữa!”
Xe bẻ cua gấp, chiếc xe nọ né kịp, không là bay xuống vực sâu vạn trượng.
Đây là khu đồi cao, nơi tham quan du lịch đầy mạo hiểm.
Sau một tiếng đồng hồ, xe dừng trước căn nhà hoang sơ, Niệm Từ nhìn thấy xe của Nam Môn Thần đã đến trước…
“Hoa Kiều… Hoa Kiều…!” Nam Môn Thần lay động Từ Hoa Kiều bị trói tay chân bằng dây dù, thân thể bầm dập như vừa bị cực hình đến ngất xỉu.
“Môn Thần…” Từ Hoa Kiều khẽ mở mắt, chất giọng yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe như đau đớn tột cùng.
“Cho anh biết… An Ngôn đâu?”
Câu đầu tiên khi ả tỉnh dậy nghe từ người đàn ông mình yêu, lại là hỏi An Ngôn, dù biết trước kết quả này, nhưng tim ả cũng rất đau.
Ánh mắt ả đầy ganh tị, xen lẫn căm ghét, ả ôm lấy Nam Môn Thần, người run rẫy che dấu đi điều đó.
“Em không biết!” Từ Hoa Kiều tỏ vẻ thần trí bấn loạn.
Nam Môn Thần thật muốn tra hỏi Từ Hoa Kiều, nhưng không thể ra tay.
Hắn đảo quanh ngóc ngách tìm kiếm, vẫn không có chúc dấu vết, nhưng rồi nghe tiếng kim loại chà sát dưới chân, hắn linh tính có điều chẳng lành, nó là lắc chân thiết kế độc quyền mà hắn mà chính tay hắn đeo vào chân An Ngôn, nhặt sợi dây lên lại thấy máu đỏ tươi đang nhiễu thành giọt.
Từ Hoa Kiều phía sau nở nụ cười đắt ý, mọi biểu cảm của ả đã bị Niệm Từ bước vào trong thấy, lúc ả tưởng chừng bị người đàn ông lạ mặt này vạch trần, thì Nam Môn Thần đã ngoảnh lại nhìn người đàn ông.
“An Ngôn… Anh nói đi… An Ngôn không sao đúng không?”
Niệm Từ ôm lấy hắn vỗ về: “Không thấy người thì cơ may còn sống.”
Từ Hoa Kiểu không hiểu sao tên này không vạch trần mình.
Niệm Từ đưa Nam Môn Thần rời đi, lướt qua ả, ánh mắt anh ta lạnh đến thấu xương.
“A!” Tử Hoa Kiều bắt đầu giả đau, ôm chân đang chảy máu, điều này thức tỉnh Nam Môn Thần, hắn quay lại bế ả ra xe.
Thật ra Nam Môn Thần đã trông thấy một người đàn ông bí ẩn núp ở gốc khuất gần đó.
“Niệm Từ… Anh biết phải làm gì rồi chứ!”
Nam Môn Thần híp mắt thâm thúy, Niệm Từ gật đầu lái xe riêng đi hướng khác.
“Cuối cùng tôi vẫn là con cờ của anh!” Niệm Từ vừa lái xe vừa lẫm bẫm, anh không thế cưỡng lại sự thao túng tâm lý từ Nam Môn Thần…
An Ngôn tỉnh lại thấy mình đang trong căn phòng quen thuộc.
“Là Nam Môn Thần cứu mình sao?!”
Trên người thương tích đã được săn sóc kỹ lưỡng, nâng tay xoa trán đã được quấn băng trắng.
An Ngôn chỉ nhớ lúc bấu víu vào vực đá, lúc tuyệt vọng nhất, Nam Môn Thần đã nắm chặt tay cô, nhưng khi kéo được cô lên, thì hắn đã ngã xuống biển sâu…
“Không đúng…!” An Ngôn lật đật leo xuống giường, chạy ra chạm cửa thì nghe giọng Nam Môn Thiên.
“Lo liệu tốt cho anh trai tốt!”
An Ngôn ngã khụy tựa cửa, vô thức thốt ra ý nghĩ của mình.
“Lẽ nào Nam Môn Thần thật sự chết rồi sao?”