Rate this post

Trong đồn cảnh sát, một thanh niên ngồi vắt chéo chân hình chữ ngũ gương mặt bất cần đời đối diện là hai viên cảnh sát nhìn cậu ta một cách nghiêm nghị.

“Đánh nhau ở nơi công cộng, tình tiết nghiêm trọng có thể bắt giữ cậu.”

Người thanh niên cười khẩy khinh thường.

“Chẳng phải không có chuyện gì sao? Tôi có thể bồi thường tiền thuốc.”

Cảnh sát viên không thay đổi sắc mặc nói với cậu ta.

“Khẩu khí không nhỏ!”

Đột nhiên, Ninh Phàn bước vào đứng trước bàn làm việc của cảnh sát nhẹ nhàng nói.

“Xin lỗi, Kỳ Mặc đã làm phiền mọi người. Sau khi trở về tôi nhất định sẽ giáo dục cậu ta thật tốt.”

Kỳ Mặc không biết hợp đồng của mình đã bị chuyển cho Ninh Phàn nên không biết cô là chuyện hiểu nhiên, nhìn cô ngạc nhiên nói.

“Không phải, cô là ai? Cô quản tôi làm gì?”

Ninh Phàn không có thời gian để giải thích hay đôi co với tên ấu trĩ này nên nói như ra lệnh.

“Cậu im miệng!”

Viên cảnh sát cũng không muốn giữ người lại quá lâu nhanh chóng đưa biên bản bảo lãnh cho Ninh Phàn yêu cầu cô kí tên.

“Cô chỉ cần kí vào đây là có thể đưa người đi.”

Ninh Phàn nhanh chóng kí tên sau đó quay người lại nhìn Kỳ Mặc thấy cậu ta còn ngồi mới hơi tức giận nói.

“Đi thôi! Cậu muốn ở lại đây ngủ qua đêm à?”

Kỳ Mặc tính khí cũng không nhỏ liền nói lại.

“Không phải, cô tự nhiên xuất hiện, dựa vào đâu mà đưa ra những lời nhận xét vô trách nhiệm với tôi. Tôi nói cho cô biết…”

Ninh Phàn cũng không phải người dễ nói chuyện. Không để cậu ta nói hết liền trực tiếp nhéo tai của cậu ta khiến cậu ta đâu mà không thể làm gì.

“Tôi nói cậu, cậu chỉ là một tên nhóc con, cậu tự cao tự đại cái gì? Gặp được tôi là cậu may mắn. Đi!”

Nói xong trực tiếp xách tai của cậu ta đi, Kỳ Mặc bị kéo đau không thể phản kháng nên chỉ đành đi theo nhưng cũng không quen than đau.

“Đau! Cô nhẹ tay chút!”

Hai viên cảnh sát còn ngồi ở đó có thể trực tiếp xem kịch nên ngồi cười rất khoái chí. Kỳ Mặc bị Ninh Phàn xách tai ra đến cửa đồn cảnh sát không chịu được nữa mới giằng ra khỏi tay của cô.

“Nhẹ tay thôi! Đau! Cô buông tôi ra! Cô có bệnh à? Người đại diện của tôi đâu?”

Ninh Phàn đưa bản hợp đồng trong tay mình cho Kỳ Mặc xem rồi nói như tự giới thiệu.

“Từ bây giờ tôi sẽ là người đại diện của cậu. Sau này cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.”

Kỳ Mặc nhận bản hợp đồng trong tay Ninh Phàn xem, cậu ta nhận ra đúng thật là hợp đồng quản lý của cậu ta nhưng điều khiến cậu ta ngạc nhiên là sao nó lại nằm trong tay Ninh Phàn. Cậu ta liền hỏi.

“Hợp đồng của tôi sao lại ở trong tay cô?”

Ninh Phàn lấy lại hợp đồng rồi trả lời.

“Cậu không cần lo chuyện này. Bây giờ cậu là nghệ sĩ của tôi, giải trí Phồn Tinh. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đừng gây rắc rối cho tôi thì cậu nhất định sẽ trở thành ca vương trong tương lai thôi.”

“Giải trí Phồn Tinh, thật là một công ty rác rười. Dám cướp người với giải trí Bắc Thần của chúng tôi?”

Đột nhiên một người đàn ông đi tới trước mặt Ninh Phàn và Kỳ Mặc giọng điệu kiêu căng ngạo mạn rồi quay sang nhìn Kỳ Mặc mời chào.

“Kỳ Mặc hãy đến công ty giải trí Bắc Thần của chúng tôi. Tôi có thể đưa cậu lên tầm quốc tế. Sau này cậu có thể tự nhiên chọn tài nguyên theo ý muốn. Tổ chức biểu diễn toàn cầu cũng dễ như trở bàn tay.”

Ninh Phàn chúa ghét cách nói chuyện của người này nhưng vẫn lịch sự nói chuyện.

“Anh là ai vậy? Hiện tại tôi mới là người quản lý của cậu ta.”

Nghe vậy, người đàn ông tự cao nhìn Ninh Phàn.

“Cô thử đi hỏi xem, trong giới giải trí ai mà không biết Cao Khang Thành quản lý số một ở khu này, huy chương vàng trong huy chương vàng.”

Nghe anh ta giới thiệu, Ninh Phàn mới nhớ ra trong tiểu thuyết thực sự có nhận vật này.

(Cao Khang Thành, chính là tên lừa đảo này âm mưu chống lại Kỳ Mặc. Suýt chút nữa thì đưa cậu ta lên giường của một phú bà. Tôi tuyệt đối không thế để Kỳ Mặc mắc lại sai lầm tương tự.)

Ninh Phàn không hề thua kém khoanh tay trước ngực nói.

“Xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của tôi. Anh có thể trở thành số một vậy thì có vẻ như vòng giải trí của anh không được tốt lắm.”

Cao Khanh Thành bật cười.

“Thật ăn to nói lớn! Cô ngay cả một sợi tóc cũng không so bì được. Cô có biết có bao nhiêu người cầu xin tôi nâng đỡ nhưng không có cơ hội không?”

Anh ta không muốn đôi co với Ninh Phàn nữa nên quay sang Kỳ Mặc.

“Kỳ Mặc, tôi đã lên kế hoạch phát triển cá nhân dành cho cậu, cậu có thể tùy chỉnh theo ý muốn. Hãy đến công ty giải trí Bắc Thần, ở công ty rác rưởi cậu không hề có tiềm năng phát triển mà chỉ có tôi mới có thể giúp cậu.”

Kỳ Mặc trong lòng có chút phân vân. Ninh Phàn biết trước được tương lại Kỳ Mặc sẽ gặp phải chuyện gì nên nghe những lời nói của anh ta cô càng khinh thường con người trước mặt này định đưa tay giật lấy hợp đồng xé đi nhưng đột nhiên cô không thể cử động được cơ thể mình. Trong lòng cô liền gào thét.

(Kỳ Mặc, đừng tin anh ta! Xin cậu, Kỳ Mặc!)

Nhưng ngược lại Kỳ Mặc lại nhận lấy hợp đồng trong tay Cao Khang Thành khiến Ninh Phàn trong lòng càng điên tiết hơn.

(Cốt truyện đáng chết! Nhất định phải để Kỳ Mặc kí hợp đồng với Bắc Thần giải trí, cái quả trứng thối đó? Tại sao vậy? Vì hợp đồng của cậu tôi đã đặt cược cả cuộc hôn nhân của tôi, cậu không thể đối xử với tôi như vậy?)

Cao Khang Thành đứng một bên nhìn Ninh Phàn không dám động đậy cảng khẳng định cô chỉ đang mạnh miệng chứ không dám cướp người với anh ta, thoải mái lấy bút ra đưa cho Kỳ Mặc. Nhìn Kỳ Mặc nhận lấy bút, cô than thở trong lòng.

(Mình thực sự không thể thay đổi cốt truyện sao?)

Ngay lúc Kỳ Mặc chuẩn bị kí xuống thì không biết Phó Minh Trạch đến lúc nào chạm vào vai của Ninh Phàn, quay người cô lại đối diện mình hỏi han.

“Cô thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Phó thiếu, tôi không sao. Chỉ là…”

Ninh Phàn dường như có thể điều khiển cơ thể của mình trả lời Phó Minh Trạch ngay lập tức nhưng cái cô quan tâm lúc này là Kỳ Mặc. Mà Cao Khang Thành lại kiêu ngạo nói.

“Giải trí Bắc Thần là một trong những công ty giải trí tốt nhất ở thành phố B. Nhiều người có cố gắng cách mấy cũng không vào được đâu. Kỳ Mặc, kí chắc rồi!”

Phó Minh Trạch vốn không để Mục Bắc Thần vào mắt mà người của anh ta cũng không là gì đối với anh.

“Giải trí Bắc Thần thì sao? Đừng nói anh là người đại diện, ngay cả khi Mục Bắc Thần đứng trước mặt tôi, anh ta cũng không dám nói gì.”

Cao Khang Thành khi nghe nhắc đến tên của Mục Bắc Thần thì ngạc nhiên mà nhiều hơn là sợ hãi. Mục Bắc Thần có một vị trí nhất định ở thành phố B người biết anh ta rất nhiều nhưng người dám gọi thẳng họ tên của anh ta không có mấy người nên Cao Khanh Thành liền hoảng sợ, miệng lắp bắp nói.

“Anh biết Mục tổng? Anh là ai?”

Đảo người tình thế lần này người kiêu ngạo không còn là Cao Khang Thành mà Phó Minh Trạch đã lấy sự tự tin của mình để áp chế anh ta.

“Tôi là ai không quan trọng mà cậu ta các người không có cơ hội để kí dâu.”

Ninh Phàn trong lòng hoan hỉ.

(Tốt lắm! Không hổ là Phó thiếu. Mình có thể thoát khỏi cốt truyện quả nhiên có liên quan đến anh ấy. Đùi của Phó Minh Trạch, mình ôm chắc rồi!)

Cao Khanh Thành nhanh chóng lấy lại sự tự tin.

“Kỳ Mặc mới là người đưa ra quyết định chứ không phải là anh.”

Kỳ Mặc nhìn cách Phó Minh Trạch đối xử dịu dàng với Ninh Phàn liền cảm thấy kỳ lạ.

(Phó Minh Trạch trước đó còn muốn phong sát mình. Bây giờ đột nhiên đưa hợp đồng của mình cho người phụ nữ này. Chẳng lẽ cô ta là người yêu của Phó Minh Trạch?)

Ánh mắt của cậu ta đột nhiên trở nên đắc ý.

(Phó Minh Trạch cuối cùng tôi cũng nắm được điểm yếu của chú.)

Cậu ta quyết định ngay lập tức, đưa lại hợp đồng cho Cao Khang Thành.

“Không hứng thú! Anh đi đi!”

Lúc này không chỉ Ninh Phàn mà ngay cả Cao Khang Thành cũng ngạc nhiên về sự biến đổi bất chợt của Kỳ Mặc. Anh ta hơi lắp bắp nói.

“Tôi…tôi nhìn trúng cậu là may mắn của cậu. Đừng cho mặt mũi mà không biết quý trọng.”

Ninh Phàn đắc ý.

“Cao đại quản lý, mời về cho.”

Cao Khang Thành không thèm khuyên thêm nữa lấy lại hợp đồng kiêu ngạo bỏ đi.

“Được thôi! Sau này đừng hối hận!”

Chờ Cao Khang Thành rời đi, Ninh Phàn mới quay sang nhìn Phó Minh Trạch hỏi.

“Phó thiếu, sao anh lại ở đây? Anh đến tìm tôi sao?”

Lúc này, Phó Minh Trạch mới nhớ ra mục đích anh tìm cô.

“Bà nội muốn gặp em nên tôi đến đưa em về nhà.”

Ninh Phàn nghe đến đi gặp người lớn nên có hơi lúng túng.

“Bà nội? Như vậy có quá đột ngột không? Tôi còn chưa có chuẩn bị gì cả.”

Phó Minh Trạch thản nhiên trả lời.

“Chỉ là một bữa cơm mà thôi. Đừng lo lắng quá!”

Nhưng trong lòng Ninh Phàn thì cảm giác có gì đó không đúng.

(Đây là đi gặp mặt trưởng bối! Hình như không có cảnh này trong nguyên tác. Đúng là Phó Minh Trạch có thể giúp mình thoát khỏi ràng buộc của cốt truyện. Nhưng sao lại xuất hiện các tình tiết kỳ lạ không có trong cốt truyện nhỉ?)

Đột nhiên, Kỳ Mặc gọi làm Ninh Phàn thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình.

“Này! Tôi bị thương rồi, phải đi bệnh viện.”

Kỳ Mặc hình như đang giúp Ninh Phàn tìm cái cớ để không phải đi. Cô nhanh chóng bắt lấy chuẩn bị chạy trốn.

“Ai da! Cái mặt này của cậu quý lắm đấy. Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Phó Minh Trạch biết Ninh Phàn đang giở trờ bỏ trốn nên trước khi cô kịp chạy thì đã bị anh bắt lại.

“Cậu ta là người trưởng thành rồi nên biết cách tự đi bệnh viện.”

Kỳ Mặc cười đắc trí mà Ninh Phàn thì đang có tìm cách kéo dài thời gian.

“Hay là đưa cậu ta đi bệnh viện trước.”

Phó Minh Trạch không để cô thành công.

“Lát nữa tôi sẽ gọi trợ lý đưa cậu ta đi. Thời gian không còn sớm nữa. Bà nội vẫn còn đợi chúng ta ở nhà.”