Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Rate this post

“Hai người muốn ly hôn à? Đã suy nghĩ kỹ chưa?” Trong đại sảnh của cục dân chính Tân Hải, một bác gái trung niên nhìn Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đang ngồi trước mặt, trịnh trọng hỏi.

Suy cho cùng, việc ly hôn không phải trò đùa, dù mỗi ngày bà ta đều phải đối mặt với những chuyện này, đã quen rồi. Hơn nữa những năm gần đây việc ly hôn cũng giống như một xu hướng và ngày càng phát triển nhanh chóng, thậm chí có người còn kéo cả người yêu của mình đến ly hôn, vừa ly hôn xong lại qua tái hôn ngay.

Trong hoàn cảnh bình thường, khi họ dần dần trở nên tê liệt cảm xúc, họ có thể chỉ làm theo các thủ tục mà không nói gì cả.

Nhưng trong mắt bà bác này, tuy người đàn ông kia nhìn có vẻ bình thường nhưng lại có một khí chất độc đáo khó tả.

Đặc biệt là người phụ nữ này, bà ta đã làm việc ở đây khá lâu rồi, hiếm khi thấy ai hấp dẫn như cô.

Ít nhất trong mắt bà ta, hai người rất xứng đôi nên bà ta cảm thấy thật đáng tiếc, dù sao việc ly hôn sẽ đánh dấu một cuộc đời không hoàn hảo của cả hai người.

“Đúng vậy.” Tô Vũ nhìn bà bác, khẽ gật đầu.

Nhưng Mã Hiểu Lộ lại không chú ý tới chuyện này, giống như đang hoảng hốt, giống như không nghe thấy bác gái kia hỏi gì.

Bác gái kia quay qua nhìn Mã Hiểu Lộ: “Còn cô thì sao? Đã chuẩn bị sẵn tâm lý chưa? Đã thu xếp con cái ổn chưa? Đã phân chia tài sản rõ ràng chưa?” Bà ta vẫn suy nghĩ cho Mã Hiểu Lộ. Dù nguyên nhân là gì thì khi ly hôn, người phụ nữ luôn ở thế yếu.

Đàn ông có thể sống tốt ở tuổi ba mươi bốn mươi, nhưng phụ nữ thì khác, nhất là phụ nữ đã ly hôn, họ cũng giống như hoa đã quá mùa, nhanh chóng tàn lụi. Vì vậy, việc có được nhiều tài sản hơn khi ly hôn là sự đảm bảo quan trọng cho cuộc sống tương lai của họ.

Mã Hiểu Lộ sực tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn Tô Vũ bên cạnh, sau đó nhìn về phía bác gái, ngượng ngùng nói: “Chúng cháu vẫn chưa có con.”

Nếu nói ra thì sẽ không ai tin, họ đã kết hôn được hai năm, không những không có con, thậm chí còn không quan hệ tình d*c như một cặp vợ chồng bình thường.

Bà bác gật đầu nói: “Nếu hai người đã suy nghĩ rõ ràng rồi thì tôi cũng không nói thêm gì nữa. Giờ điền vào tờ đơn này trước đi.” Nói xong bà ta đưa hai tờ đơn tới.

Tô Vũ nhận lấy, cầm bút bắt đầu viết. Bút pháp của anh mạnh mẽ có lực, mang theo cảm giác nặng nề đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, lập luận sắc sảo. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là anh có thể viết bằng chữ Hán phồn thể.

Viết xong tên mình, Tô Vũ mỉm cười thầm nghĩ: Đã lâu lắm rồi mình mới cầm bút, Tô Vũ… Từ giờ trở đi, mình sẽ là Tô Vũ.

Bà bác nhìn hai người điền đơn, bắt đầu nhắc nhở: “Lấy căn cước công dân, hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn ra điền một lượt hết đi.”

Sau khi ly hôn, giấy đăng ký kết hôn ban đầu cần phải được hủy bỏ, đây là một quá trình bình thường. Tô Vũ đặt bút xuống, nói với Mã Hiểu Lộ: “Em giữ giấy đăng ký kết hôn phải không?”

Mã Hiểu Lộ vô thức gật đầu, thò tay vào túi lấy ra, tuy nhiên, khi tay cô vừa chạm vào hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ, đầu ngón tay của cô như bị điện giật, nhắc nhở cô rằng một khi hai cuốn sổ nhỏ này bị hủy bỏ, coi như cô đã thực sự ly hôn.

Mã Hiểu Lộ nghĩ đến đây, cắn môi nói với Tô Vũ: “Chết rồi, em quên giấy đăng ký kết hôn ở nhà rồi.”

Thật ra bác gái kia đã nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn trong túi của Mã Hiểu Lộ, bèn nói: “Cô gái, cô…”

Mã Hiểu Lộ thấy bác gái sắp vạch mặt mình, vội vàng quay lại nháy mắt với bà ta, bác gái kia nhanh chóng nghĩ, hóa ra chỉ là một cặp vợ chồng son đang cãi nhau.

“Không có giấy đăng ký kết hôn thì không thể ly hôn, hôm khác hai người quay lại đi.” Sau khi bà ta nói xong, Mã Hiểu Lộ bình tĩnh gật đầu để bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đi ra khỏi cục dân chính, Tô Vũ đưa tờ đơn trong tay cho cô: “Em cầm lấy đi, anh đã điền đơn rồi, anh nghĩ lần sau một mình em tự đến là được.”

Mã Hiểu Lộ cầm tờ đơn, sửng sốt tại chỗ: Đây có tính là đã ly hôn rồi không? Anh nóng lòng muốn ly hôn với mình đến vậy sao? Mình đáng ghét đến vậy à?

Mã Hiểu Lộ nghĩ tới đây, cảm thấy vô cùng đau lòng, cô xoay người đi ra ngoài, nước mắt lưng tròng không nói một lời, Tô Vũ nhún nhún vai, quay lại Dịch Phúc Quán.

Những ngày tiếp theo, Mã Hiểu Lộ không nói một lời với Tô Vũ, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hai bên đã ngầm thỏa thuận không bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn nữa.

Mấy ngày nay, cùng với việc liên tục theo dõi và đưa tin về dịch cúm mới, công việc kinh doanh của Dịch Phúc Quán vô cùng phát đạt, thậm chí Trần Phúc còn cười đến độ không ngậm được mồm.

Chiều hôm đó, sau khi Tô Vũ ăn hoành thánh ở bên kia đường xong thì quay trở lại cửa tiệm, nhìn thấy ba người đang đi vào, trong đó có một cặp vợ chồng già lần trước đến khám, còn có một cô gái trẻ tóc vàng mắt xanh, trông rất đoan trang xinh đẹp. Trần Phúc đang cố gắng hết sức để nịnh nọt người ta.

Nhìn thấy Tô Vũ đi vào, ông ta lập tức vẫy tay nói: “Tiểu Vũ, mau lại đây đi, cô Tiêu đã chờ cậu lâu lắm rồi.”

Tô Vũ cau mày nhìn cô gái này, cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ của mình, không tìm thấy mảnh ký ức nào về cô ấy cả. Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Ồ, thật sao?”

Thái độ đó giống như nói, xin lỗi, tôi không quen biết cô.

Trần Phúc lập tức nói: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Đừng nhìn cô Tiêu đây còn trẻ mà khinh thường, người ta chính là giáo sư, chuyên gia của bệnh viện nhân dân số một Tân Hải đấy, đã đi du học ba năm, có tiếng tăm rất lớn trong bệnh viện.”

Tất cả những lời khoe khoang đó đều không khiến Tô Vũ liếc nhìn cô ấy lấy một cái, sau đó người phụ nữ đưa tay phải ra nói với Tô Vũ: “Tiêu Tuyết Ny, bác sĩ điều trị của bệnh viện nhân dân số một Tân Hải, hôm nay cố ý đến đây là muốn kết bạn với anh.”

Tiêu Tuyết Ny là con lai, yêu thích y học từ khi còn nhỏ, mới hai mươi ba tuổi đã là bác sĩ y khoa tại bệnh viện nhân dân số một Tân Hải.

Cuối cùng Tô Vũ cũng quay qua nhìn cô gái, nhưng không có ý định bắt tay cô ta: “Kết bạn với tôi? Tại sao?”

Lúc này, Tiêu Tuyết Ny xấu hổ rút tay lại, liếc nhìn hai người bên cạnh, sau đó nói với Tô Vũ: “Xin hỏi anh Tô, có phải anh đã bốc thuốc cho hai bệnh nhân này đúng không?”

Lúc này, đôi vợ chồng già nhìn Tô Vũ, liên tục cúi đầu: “Đúng vậy, bác sĩ Tiêu, thầy Tô đúng là một người đàn ông tốt. Thầy ấy không chỉ chữa khỏi bệnh cho bà nhà tôi mà còn hào phóng cho chúng tôi tiền sinh hoạt nữa. Cả đời này hai lão già chúng ta chúng tôi khó mà báo đáp lại ân tình này.”

Sau khi xác nhận sự việc, Tiêu Tuyết Ny lấy ra hai bức ảnh CT đen trắng từ trong chiếc túi trên tay và nói: “Anh Tô, tôi muốn anh xem thử, đây là báo cáo CT của bệnh nhân Vương Tố.”

“Không cần xem đâu.” Tô Vũ không có ý định xem, bởi vì anh không hiểu Tây y, nhưng phán đoán của anh lại giống hệt như trong báo cáo, thậm chí liên quan đến tình trạng hiện tại của bệnh nhân, Tô Vũ còn rõ hơn cả người bệnh.

Trần Phúc nhận lấy hai bức ảnh CT, một bức ảnh từ hai tháng trước và một bức ảnh chụp hôm nay. So sánh hai bức ảnh, Trần Phúc lập tức kinh ngạc: “Chỉ trong hai tháng qua, thùy phổi vốn đã bắt đầu suy thoái lại dần dần phát triển trở lại?”