Điền Quốc Văn tự chọc nước bẩn, bây giờ còn muốn cọ lên người Từ Thiên Thành.
Lúc mới đến, Tô Vũ đã nói rất rõ ràng, hôm nay anh muốn giết người. Không cần nói nhiều, với thân phận nhìn không thấu này của Tô Vũ mà nói, dù giết Điền Quốc Văn tại đây cũng chẳng ai dám nói một câu thay ông ta.
“Hừ, đồ chó chết, lá gan không nhỏ nhỉ, người nào cũng dám động vào. Tôi thấy ông sắp toi mạng rồi đó.”
Từ Thiên Thành trừng mắt nhìn Điền Quốc Văn, rồi vội vàng bước đến cởi trói ở cổ tay cổ chân và gỡ băng keo trên miệng Mã Hiểu Lộ ra.
“Phu nhân… cô không sao chứ?” Một tiếng phu nhân này của Từ Thiên Thành đã khiến tim Điền Quốc Văn nguội lạnh một nửa.
Ông ta đã nói rồi mà, tại sao xe của Từ Thiên Thành lại ở chỗ này, hóa ra đây là người tình mà ông ta mới tìm. Vừa nghĩ đến việc Thân Kiến Quốc không tìm hiểu rõ nội tình đã bắt người đến trước mặt mình, chẳng khác nào đang cố tình hại ông ta.
Điền Quốc Văn nghiến răng, lườm Thân Kiến Quốc đang đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu rõ tình huống bằng ánh mắt thù hằn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng bây giờ Điền Quốc Văn đã giết Thân Kiến Quốc không biết bao nhiêu lần rồi.
“Ông chủ Từ… ông chủ Từ, thật xin lỗi. Tôi không biết đây là phu nhân, đều tại cậu ta. Mọi chuyện đều do Thân Kiến Quốc, tất cả đều do cậu ta sắp xếp, tôi chẳng biết gì cả.”
Điền Quốc Văn vừa thấy tình hình không ổn, tất nhiên sẽ muốn tìm kẻ chết thay ngay, chắc chắn Thân Kiến Quốc này là ứng cử viên thích hợp nhất.
“Bốp!”
Từ Thiên Thành trở tay tát mạnh lần nữa. Ông ta có thể không biết Thân Kiến Quốc này là ai, cũng chẳng có hứng thú muốn biết.
Nhưng Điền Quốc Văn là trưởng khu ở Thượng Nhiêu, nói cách khác cũng là người của Thiên Thành Bang, vậy mà bây giờ lại làm ra chuyện như vậy. Chắc chắn Từ Thiên Thành cũng khó mà thoát tội.
May mà bọn họ không thật sự làm ra chuyện gì. Nếu làm ra chuyện gì thật, vậy thì mọi cố gắng mà ông ta đã làm trước mặt Tô Vũ ngày trước đều biến thành công cốc, không những thế khả năng cao mình cũng sẽ bị liên lụy vào chuyện này.
Mã Hiểu Lộ đang ngồi trên sofa xoa cổ tay bị ghì đến đỏ ửng của mình. Vốn dĩ trong lòng cô rất tức giận, nhưng bây giờ thấy Từ Thiên Thành đã tát đối phương hai cái liên tiếp, khóe miệng cũng rỉ máu rồi.
Trong lòng Mã Hiểu Lộ đã nguôi ngoai đi phần nào lửa giận về Điền Quốc Văn, nhưng đối với Thân Kiến Quốc lại càng căm hận hơn.
“Không ngờ anh lại là người mặt nam mô bụng bồ dao găm.” Dù gì Mã Hiểu Lộ cũng là con gái, đâu thể giống như người phụ nữ chua ngoa bước tới tát đối phương hai cái được.
Người khác không đau, ngược lại sẽ khiến tay mình đau, do đó dù giận dữ thế nào cũng chỉ mắng ngoài miệng mà thôi.
“Ông chủ Từ, tôi thật sự biết sai rồi, muốn giết muốn róc thế nào xin ông cứ tự nhiên.” Điền Quốc Văn quỳ phịch xuống sàn, dáng vẻ rất muốn chịu đòn nhận tội.
Nhưng trên thực tế lúc này Điền Quốc Văn lại đang diễn kịch, bởi vì nói thế nào thì ông ta cũng là trưởng khu ở Thượng Nhiêu, vẫn còn rất nhiều hợp tác mua bán với Từ Thiên Thành.
Cộng thêm ông ta thật sự không biết sự tình, chính mình đã ăn nói khép nép đến bước này rồi, theo lý mà nói thì Từ Thiên Thành cũng phải nể mặt ông ta.
Ai dè Từ Thiên Thành lại xoay người cởi cúc áo sơ mi trắng, rồi xắn tay áo lên. Ông ta tiện tay kéo một chiếc ghế, nhìn Điền Quốc Văn nói: “Câu muốn giết muốn róc là do ông nói đấy nhé, vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Vừa dứt lời, Từ Thiên Thành đã giơ ghế lên đập mạnh về phía Điền Quốc Văn.
Điền Quốc Văn cũng nhanh tay lẹ mắt, vội vàng giơ hai tay lên đỡ, nhưng dù là vậy vẫn bị Từ Thiên Thành đập đến mức ngã nhào.
Sau khi lăn trên mặt đất hai lần, ông ta liên tục cầu xin: “Ông chủ Từ, xin ông chủ Từ tha thứ cho tôi!”
“Không phải ông vừa mới nói muốn giết muốn róc gì cũng được sao? Tôi sẽ thành toàn cho ông.” Nói xong, Từ Thiên Thành ném chiếc ghế trong tay đi.
Đã lâu lắm rồi ông ta không tự mình động tay nên khong còn sung sức như trước nữa, chiếc ghế kia quá nặng nên ông ta cảm thấy hơi khó sử dụng.
Lập tức, ông ta cầm một chai rượu vang đỏ trên bàn bên cạnh đập vào đầu Điền Quốc Văn.
Chỉ nghe thấy một tiếng “xoảng”, Điền Quốc Văn chợt say sẩm mặt mày, tai cũng ù ù, Từ Thiên Thành đã xuất hiện bóng chồng trong mắt ông ta.
Mặc dù ý thức đã mơ hồ, nhưng phản ứng bản năng khiến ông ta khó nhọc xua tay, miệng liên tục cầu xin: “Tha mạng… tha mạng…”
Thấy bên này Điền Quốc Văn đã bị đập tét đầu, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc dưới sàn là rượu vang hay máu tươi.