Rate this post

Nhưng Tô Vũ cảm thấy hơi tiếc vì bản thân đã tu luyện ở bãi biển gần đó thời gian dài mà không hề cảm nhận được khí sinh linh ở đây.

€ó lẽ vì bị Âm Nhãn dưới đáy biển thu hút.

Lúc này, Lưu Lâm đã nhảy lên boong thuyền, quay lại nói với Tô Vũ: “Ông chủ Tô, lên đây đi.” Trước đó trên xe buýt, hai người đã biết tên nhau.

Tô Vũ gật đầu, nhún người nhảy lên 7,8 mét rồi hạ cánh nhẹ nhàng bên cạnh Lưu Lâm, thuyền không hề rung lắc chút nào, khiến Lưu Lâm giật mình.

“Ông chủ Tô, thật xin lỗi, nhà chúng tôi chỉ có thế này thôi, không có chỗ để chân, vào trong với tôi đi.” Lưu Lâm lắp bắp nói rồi vội vã dọn dẹp đồ đạc quanh

chân cho gọn gàng hơn một chút.

Tô Vũ bước theo vào trong, không gian bên trong không lớn lắm, chỉ khoảng cỡ một phòng.

Ngay cửa vào có một chiếc bếp than cũ đã tắt lửa, trên bếp là một cái nồi sắt cũ kỹ, trong nồi còn vài sợi mì phình to.

Bên trong có một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn có vài đôi bát đũa và gia vị, bên cạnh là vài quyển sách và vở bài tập của học sinh tiểu học.

Tô Vũ đứng trong đó không thể ngẩng đầu lên được, chỉ có thể cúi mình, lúc này từ phía sau tấm rèm vải bạt có một giọng nói hơi yếu ớt vang lên: “Lâm Lâm,

sao hôm nay em về sớm thế? Có khách à?”

Nói xong, bên trong đột nhiên vang lên tiếng động lớn, có vẻ như có thứ gì đó bị đổ, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của người vừa nấy.

Lưu Lâm vội vàng xốc tấm rèm chạy vào trong, cúi xuống kéo tay người đàn ông và nói: “Bảo anh không được cử động mà cứ không nghe, cứ thế này sẽ thành

tàn phế mất.”

Bên trong lại có một tiếng rên rỉ, rồi người đàn ông ho nhẹ hai tiếng và nói: “Anh không sao đâu, có khách à?”

Người này chính là chồng của Lưu Lâm, Hà Hoành Vĩ.

Vừa nãy anh ta nghe thấy Lưu Lâm có vẻ như đang nói chuyện với ai đó bên ngoài nên mới hỏi như vậy.

Tô Vũ nhẹ nhàng vén tấm rèm lên, nhìn vào bên trong, cảnh tượng càng khiến anh sốc hơn.

So với bên ngoài bừa bộn, bên trong còn tồi tệ hơn nhiều.

Trong không gian chật hẹp sau khi đặt một chiếc giường gỗ cũ, không còn chỗ trống, không khí còn có một mùi khó tả ngột ngạt.

Mùi thối trộn lẫn mùi cồn iốt và thuốc men.

Quần áo bẩn thỉu vứt lung tung khắp nơi, khiến Tô Vũ không thể tưởng tượng nổi nơi này lại được Lưu Lâm gọi là nhà.

Lúc này, một người đàn ông đây râu ria, tóc bù xù, mình mấy lem nhem đang nửa ngồi dưới đất, một tay chống lên giường, với sự giúp đỡ của Lưu Lâm, anh ta cố gắng leo lên giường.

Nhìn xuống đùi trái của anh ta dù được băng bằng vải trắng, nhưng vẫn có thể thấy nó phình to lên. Nhìn gân canh nổi lên ở huyệt thái dương bên trái, cùng với đôi môi tái nhợt.

Tô Vũ có thể khẳng định người này bị ngoại thương nặng, không chỉ chân bị tắc mạch máu. Nếu không chữa trị kịp thời, đừng nói là tàn phế, có khi mạng sống cũng khó giữ.

Khi thấy Tô Vũ, Hà Hoành Vĩ cắn răng muốn ngồi dậy trên giường để trông có vẻ tê chỉnh hơn.

Nhưng càng như vậy, vết thương của anh ta càng đau hơn, khiến anh ta không thể dùng sức.

Tô Vũ đi tới, ấn nhẹ vào hai vị trí trên vai trái của anh ta, rồi dùng một tay nhấc anh ta lên giường.

“Đừng cử động, vết thương bên ngoài khiến mạch máu của anh bị tắc nghẽn, dây thần kinh bị tổn thương. May mắn duy nhất là không ảnh hưởng động mạch, nếu không anh đã chết rồi.”

Nói xong, Tô Vũ quay ra ngoài, lấy điện thoại từ trong túi ra.

“A lô, sư phụ gọi có việc gì vậy?” Tô Vũ gọi cho Tiêu Tuyết Ny.

Bởi vì tình trạng hiện tại của Hà Hoành Vĩ cần phải phẫu thuật gấp, mặc dù Tô Vũ cũng có thể làm, nhưng có thể gây ra xuất huyết nhiều, lúc đó sẽ có chút rắc rối.

“Bên chỗ tôi có một bệnh nhân cần được chữa trị, cô lập tức đưa người qua đây đi, tôi gửi địa chỉ qua điện thoại.” Tô Vũ nói với đầu dây bên kia.

“Vâng, được.”

Sau khi đồng ý, Tô Vũ gửi địa chỉ bên này cho Tiêu Tuyết Ny, tin rằng không bao lâu nữa xe cứu thương sẽ tới đây thôi.

Trong buồng, Lưu Lâm cẩn thận đặt chân của Hà Hoành Vĩ thẳng lại, xoa bóp và nói: “Em bảo anh đừng cử động mà anh không nghe, nếu anh có chuyện gì thì em và con trai phải làm sao đây?”

Hà Hoành Vĩ cười cười, với tình trạng hiện tại của anh ta, anh ta đã trở thành gánh nặng cho hai mẹ con họ rồi.

Muốn chữa lành chân của mình, không biết phải tốn bao nhiêu tiền, mà bây giờ họ chỉ còn lại chiếc thuyền này, nhưng ai lại muốn mua chiếc thuyền này chứ?