Rate this post

Mã Hiểu Lộ nắm tay Tiêu Tuyết Ny, nghiêm túc nói.

Tiêu Tuyết Ny gật đầu thật mạnh. Vừa xuống lầu, Tô Vũ đã tìm thấy cô ấy, khiến cô ấy có cảm giác có tật giật mình.

“Sư phụ, sao thế?” Tiêu Tuyết Ny cười gượng, biểu hiện vẻ mặt lúng túng trước khi sự việc bị phát giác.

“Cô căng thẳng cái gì? Tôi chỉ muốn hỏi tình hình bệnh nhân hôm nay thế nào?” Tô Vũ chỉ liếc mắt một ra hiệu Tiêu Tuyết Ny lại gần.

Tiêu Tuyết Ny thở phào nhẹ nhõm, ngồi cạnh Tô Vũ nói: “Không sao cả, báo cáo kiểm tra của bệnh viện cho thấy không có dấu hiệu nhiễm trùng vi khuẩn. Tuy nhiên, do chậm trễ quá lâu, anh ấy cần phải trải qua vài ca phẫu thuật, cũng như thời gian phục hồi lâu dài.”

Tô Vũ gật đầu, thương tích của Hà Hoành Vĩ nặng như thế, ngay cả nếu không chết lúc đó, trên chiếc thuyền ẩm ướt cũng rất dễ bị nhiễm trùng vết thương. May mắn là anh ta có một người vợ tốt.

Tất nhiên, yếu tố quan trọng hơn có lẽ là trên thuyền có khí sinh linh bao quanh.

Tôn Kỳ đúng là một người nghiện công việc điển hình, vừa đặt đũa xuống là anh ta không thể rảnh rang được, lập tức lấy từ cặp tài liệu một chồng tài liệu dày cộp đưa cho Mã Hiểu Lộ:

“Sếp Mã, ngày mai là ngày công ty cắt băng khánh thành, đây là kế hoạch mà tôi đã chuẩn bị, cô xem còn thiếu hoặc không hợp lý chỗ nào không.”

Lúc này, Chu Triết dường như cũng bị Tôn Kỳ lây nhiễm, lập tức chuyển sang tâm trạng làm việc, dù sao thì đây cũng là điều anh ta quan tâm nhất thời gian gần đây.

“Đúng, đúng, còn có một vấn đề rất quan trọng khác, địa điểm chúng ta đặt trước có thể không còn chỗ. Bởi vì tôi đã ước tính sơ bộ, phát hiện địa điểm trước đó có thể quá nhỏ, không thể chứa được nhiều người như vậy. Vì vậy, chúng ta sẽ phải tìm một địa điểm lớn hơn vào ngày mai mới được.”

Tôn Kỳ gật đầu nói: “Tôi cũng nhận ra vấn đề này, tôi đã viết hết ở đây. Có một số lựa chọn tốt. Nhìn đây… và đây… hai cái này. Tôi nghĩ thấy hai nơi này cho dù về mặt giao thông hay là kích cỡ, chắc là cũng không tệ. Sếp mã, cô cảm thấy thế nào?”

Trên trán Mã Tiểu Lộ xuất hiện vạch đen, tại sao vừa đặt bát đĩa xuống lại bắt đầu làm việc như thể bị tiêm máu gà vậy?

Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi, thực ra gần đây công việc công ty, phần lớn cô chỉ nghe báo cáo cuối cùng, cảm thấy mình như một cái vỏ rỗng. Những quyết định như thế này thực ra rất ít khi do cô đưa ra.

“Các anh quyết định đi, chỗ nào tôi cũng thấy như nhau thôi. Hơn nữa, sau này đừng gọi tôi là sếp Mã, nghe kỳ lắm. Cuối cùng, bây giờ là giờ nghỉ, các anh muốn bàn việc thì tôi không ý kiến gì, nhưng đừng nói tôi bóc lột nhân viên các anh làm việc ngoài giờ nữa nhé, đây là các anh tự nguyện mà.” Nói rồi Mã Hiểu Lộ cố ý quay sang nhìn Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ đang xem tivi bên cạnh.

Trong biệt thự lớn của nhà họ Thiện ở Kim Lăng.

Thiện Vũ Băng vui vẻ cho người treo bảng có chữ ký của Triệu Mộng Nhã lên tường, ở bên cạnh Thiện Bản Thanh mỉm cười uống một ngụm trà rồi nói với Diêm Đan Dương:

“Ông Diêm, việc của ông tiến triển thế nào rồi?”

Thiện Bản Thanh nhắc tới việc gì thì trong lòng Diêm Đan Dương biết rõ. Nhưng ông ta không thể nói với Thiện Bản Thanh về chuyện mình bị thua thiệt ở Tân Hải được.

Bởi vì đối thủ của ông ta chính là Tô Vũ, ông ta tin rằng nếu Thiện Bản Thanh biết chắc chắn sẽ đứng về phía Tô Vũ, lúc đó muốn lấy lại sẽ không dễ dàng, vì vậy lần này Diêm Đan Dương chỉ có thể nuốt hận vào bụng.

Sau đó, ông ta sẽ ngấm ngầm tìm cơ hội thích hợp, lặng lẽ xử lý Tô Vũ, lúc đó dựa vào uy thế của nhà họ Thiện, việc lấy lại quyền kiểm soát hai vùng đất ấy sẽ rất dễ dàng.

Và hiện tại Diêm Đan Dương đã có một kế hoạch khá tốt.

“Cụ Thiện, mọi thứ đều nằm trong tầm tay, tàu du lịch tôi đã cho người chuẩn bị sẵn rồi, chỉ là…” Đối với Diêm Đan Dương, chỉ cần có tiền, việc kiếm một con tàu không khó.

“Chỉ là gì? Nói thẳng ra đi.” Thiện Bản Thanh nhìn Diêm Đan Dương nói.

“Cụ Thiện, tàu du lịch thì quả thật đã tìm được rồi, hơn nữa đó là một con tàu mới. Chỉ là thời gian xuất phát nửa tháng sau theo thỏa thuận với cậu Tô thì hơi khó thực hiện. Bởi vì nửa tháng sau chính là giao mùa hạ thu, dòng hải lưu trên biển lúc này rất mạnh.

Nhiều thuyền trưởng kinh nghiệm sẽ không ra khơi vào thời điểm này, vì rất dễ gây ra thảm kịch đắm tàu. Vì liên quan đến an toàn tính mạng của cô Vũ Băng, nên việc lựa chọn một thuyền trưởng thực sự hơi khó khăn.”