Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Rate this post

Theo lý mà nói, trước mặt Hải Đông Hội, vài sòng bạc chỉ như chân muỗi mà thôi. Nhưng thái độ của tên quản lý rất rõ ràng, ngay cả A Tứ, thủ hạ bên cạnh của Thẩm Ngạo mà bọn họ cũng không mấy nghe lời.

Từ Thiên Thành có thể nhận ra điều này, và Thẩm Ngạo cũng vậy.

Hình Lỗi có năng lực, nhưng đồng thời, gã cũng không đủ trung thành.

Trước đây đã có người nói với Thẩm Ngạo rằng Hình Lỗi làm nhiều chuyện bẩn thỉu sau lưng, thậm chí đã nhúng tay vào các ngành nghề khác.

Lúc đó, Thẩm Ngạo không để ý, bởi ông ta cho rằng việc tranh giành quyền lực là chuyện bình thường, ông ta vẫn kiểm soát được vùng này.

Nhưng bây giờ, có vẻ Hình Lỗi thực sự hơi tùy ý ngang ngược rồi, hơn nữa lần này gã đã chọc giận Tô Vũ. Cho dù cố ý hay vô tình, Hình Lỗi đã cho Thẩm Ngạo cơ hội dọn dẹp cửa nhà Hải Đông Hội, hôm nay Thẩm Ngạo sẽ giết gà dọa khỉ.

Một là để Từ Thiên Thành thấy, Thẩm Ngạo có lý do ngồi vào vị trí này.

Hai là báo cho những kẻ hai lòng trong Hải Đông Hội biết, nếu còn suy nghĩ giống Hình Lỗi, thì Hình Lỗi sẽ là tấm gương xấu cho họ.

“Hình lão đại… Hình lão đại, toang rồi…” Tên quản lý chạy vào nói một cách hoảng hốt cuống cuồng.

“Hoảng cái gì? Động đất à, sóng thần à?” Hình Lỗi khinh miệt nói.

Tên quản lý nuốt nước bọt rồi nói: “Hình lão đại, A Tứ dẫn rất nhiều người vây quanh sòng bạc, giờ đang chặn ở cửa, bảo anh ra ngoài đấy.”

Nghe vậy, Hình Lỗi lập tức nhíu mày, đứng bật dậy: “Sao A Tứ lại đến đây? Tao với hắn không oán không thù gì cả mà, dẫn bao nhiêu người tới?”

Tên quản lý nghĩ rồi nói: “Không dưới 100 người, những con bạc khác đều bị đuổi hết rồi, người trong sòng chúng ta không ai được ra ngoài cả.”

“Hắn muốn ra tay với tao à, thế mà trước đây tao còn tích cực lấy lòng hắn. Bảo hắn là tao không có ở đây.” Hình Lỗi nghĩ A Tứ đến để chiếm sòng của mình, chỉ cần hôm nay không gặp mặt, A Tứ sẽ chẳng làm được gì, đó là cách tránh mũi dao sắc của gã.

Rồi chờ vài hôm nữa, khi sòng bạc thoát khỏi nguy cơ, gã sẽ lợi dụng cơ hội này tố cáo với Thẩm Ngạo rằng A Tứ tham lam, muốn chiếm sòng của gã, gây ảnh hưởng xấu đến hoạt động kinh doanh.

Nhưng sau khi Hình Lỗi sắp xếp xong, tên quản lý vẫn đứng im không nhúc nhích. Hình Lỗi nhíu mày nói: “Còn đứng đó làm gì? Không mau đi đi?”

Tên quản lý ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: “Hình lão đại, tôi nghĩ anh nên ra ngoài một chút, hội trưởng Thẩm cũng đến rồi.”

Nghe vậy, Hình Lỗi giật mình, cảm giác như sét đánh ngay đầu, toàn thân tê dại, không tin vào tai mình.

Một lúc sau, Hình Lỗi mới dần tỉnh táo: “Mày nói hội trưởng Thẩm cũng đến à? Mày thấy tận mắt à?”

Tên quản lý gật đầu: “Vâng, tôi thấy rõ ràng, ông ấy ngồi trong xe, mặt không được vui.”

Ban đầu Hình Lỗi nghĩ A Tứ muốn chiếm sòng của mình nên mới nhắm vào gã, chỉ cần gã tránh né là ổn.

Nhưng bây giờ ngay cả Thẩm Ngạo cũng xuất hiện, gã thực sự không hiểu mình phạm sai lầm gì mà đến mức hội trưởng Thẩm phải mang quân đến như vậy.

Hình Lỗi hiện tại hốt hoảng như con kiến trên chảo nóng, suy nghĩ xem mình đã mắc sai lầm chết người nào.

Thẩm Ngạo đích thân đến, hơn nữa còn mang theo nhiều người, ai cũng thấy rõ là nhắm vào gã. Giờ Hình Lỗi không còn nghĩ làm sao giữ được sòng, mà là làm sao để sống sót. .

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Thục Kỷ |||||

Trước đây gã thật sự đã làm nhiều chuyện bẩn thỉu, nhưng gã nghĩ mình che giấu hoàn hảo, không ai biết được cả.

“Hay là hội trưởng Thẩm đã biết chuyện tôi giết Tiền Văn Bân?” Hình Lỗi lo lắng đi ra ngoài.

“Hình Lỗi, mày ngông cuồng thật đấy, để hội trưởng đợi lâu vậy mà vẫn chưa ra, đang trang điểm à, hay đang ăn mặc?” Thấy Hình Lỗi bước ra, A Tứ bực bội nhìn gã nói.

Lúc này Hình Lỗi như miếng thịt trên thớt, có một loại cảm giác không thể cử động. Dù biết A Tứ đang mỉa mai mình, nhưng gã có thể làm gì?

Dù sao cũng không đến nỗi phát hỏa rồi bị xử ngay tại chỗ chứ, chỉ có thể tỏ vẻ đáng thương: “Anh Tứ, anh tới mà cũng không báo trước với em một tiếng, để em chuẩn bị tiếp đón chu đáo.”

“Không cần, hội trưởng Thẩm muốn mày không chuẩn bị đấy.” A Tứ nói xong, làm động tác ra hiệu mời Hình Lỗi.