Thực ra những lời này chỉ để an ủi tinh thần mọi người, nói thẳng ra, cơn bão lần này tương đương với việc hình thành ngay cạnh Tân Hải, nếu tâm trạng xấu có thể ào tới bất cứ lúc nào, và với tốc độ của nó thì từ vùng biển phát triển đến Tân Hải chỉ mất dưới 3 tiếng.
Và đến lúc đó, đừng nói là sức gió tăng, ngay cả giữ nguyên cấp độ như vậy cũng sẽ là một cú đánh hủy diệt cho thành phố Tân Hải.
Ba tiếng đồng hồ, sẽ không ai có thể sơ tán hoàn toàn, lúc đó sóng thần xảy ra hầu như chắc chắn sẽ nhấn chìm hoàn toàn thành phố Tân Hải. Chính phủ đang đánh cược, cược hai đặc khu kinh tế quan trọng của Trung Quốc cùng tính mạng của tất cả mọi người sống ở đây.
Xem xong tin tức, Mã Hiểu Lộ đưa mắt ra hiệu cho Từ Thiên Thành, bảo ông ta theo cô nói chuyện riêng.
Từ Thiên Thành hiểu ý gật đầu, đi ra ban công tầng 2: “Phu nhân, có chuyện gì muốn nói à?”
Mã Hiểu Lộ nhìn xuống dưới, chắc chắn mẹ Lâm Thiến và bà ngoại Lương Dịch Phương không chú ý tới đây rồi mới nói với Từ Thiên Thành: “Ông chủ Từ, anh Tô Vũ ra biển rồi phải không?”
Chuyện này Từ Thiên Thành chắc chắn biết, nên gật đầu.
Người biết chuyện này cũng không nhiều, Mã Hiểu Lộ cũng nghe từ miệng Tiêu Tuyết Ny rằng lần này Tô Vũ rời đi có đem theo một thủy thủ, nên cô mới suy đoán Tô Vũ chắc đã ra biển.
Giờ được Từ Thiên Thành xác nhận, khiến trái tim cô nhói lên.
“Ông có cách nào liên lạc được với anh ấy không?” Mã Hiểu Lộ sốt ruột hỏi.
Tất cả tàu thuyền đều đã quay về cảng, giờ cô gấp gáp muốn biết tình hình an toàn của Tô Vũ.
Từ Thiên Thành lắc đầu, ông ta đại khái hiểu tâm trạng Mã Hiểu Lộ lúc này, nhưng không hiểu sao, ông ta lại bình tĩnh bất ngờ.
Thậm chí ông ta cảm thấy, một cơn bão nhỏ như thế chắc Tô Vũ cũng không thèm để vào mắt. Suy nghĩ một lúc, Từ Thiên Thành nói: “Phu nhân cũng đừng lo lắng quá, anh Tô là người thế nào chứ, chuyện nhỏ như vậy anh ấy nhất định xử lý được dễ dàng thôi. Hơn nữa, anh ấy còn mời được thủy thủ giỏi nhất thành phố Tân Hải từ tay hội trưởng Thẩm mà. Thủy thủ đó chưa bao giờ gặp sự cố gì trên biển cả đâu.
Anh ấy chắc chắn biết cách tránh bão, có thể bây giờ họ đang ở đâu đó tránh gió, chắc chắn sẽ quay lại sau khi bão tan. Cô cứ yên tâm đi.”
Mặc dù lời Từ Thiên Thành nói không sai, và Mã Hiểu Lộ cũng biết Tô Vũ không phải người bình thường, nhưng cô cũng rõ Tô Vũ là người bằng xương bằng thịt, cũng biết đói, biết đau.
Đó là bão cấp 15, ai có thể tìm được nơi tránh gió an toàn trên biển chứ? Càng nghe Từ Thiên Thành nói, Mã Hiểu Lộ càng thấy lo lắng.
“Ông nói đi, ông có cách nào liên lạc được với anh ấy không?” Mã Hiểu Lộ lo lắng căng thẳng hỏi.
“Chuyện này à, anh Tô sẽ không bao giờ nói với chúng tôi hành trình của mình, lần này cũng vậy, cô không liên lạc được thì chúng tôi càng không rồi.” Từ Thiên Thành nói thật, Mã Hiểu Lộ đã không liên lạc được thì huống hồ là ông ta.
…
Tại hội trường chính phủ thành phố Tân Hải, kể từ khi bão Lỗ Ni xuất hiện đến nay đã vài chục giờ, căn phòng hội nghị này vẫn sáng đèn suốt đêm, liên tục bàn bạc các kế hoạch cảnh báo mới nhất.
Bí thư thành ủy Lưu Kế Vũ ngồi ở vị trí chính giữa, lúc này ông ta đã lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, mấy chục giờ không ngủ khiến mắt ông ta đầy tơ máu, da mặt vàng xấu xí.
Nhưng ông ta không thể nghỉ, giống như một trận chiến, ông ta phải tỉnh táo từng giây phút, đưa ra chỉ thị đúng đắn nhất vào thời khắc then chốt.
Lúc này, thư ký chạy thục mạng từ cửa vào, rồi thì thầm vào tai Lưu Kế Vũ đang nhíu mày: “Bí thư Lưu, cụ Thiện đến rồi.”
Nghe đến cụ Thiện, Lưu Kế Vũ chưa kịp phản ứng đó là ai, bởi lúc này đầu óc ông ta chỉ toàn bão Lỗ Ni, làm sao còn tâm trí để nghĩ người này là ai chứ.
“Ai vậy?” Lưu Kế Vũ hỏi mà không ngẩng đầu lên, ông ta vô thức nghĩ đó có phải là chuyên gia nào được trung ương cử tới không.
Nhưng bây giờ chuyên gia giỏi đến đâu cũng khó giải quyết nỗi lo cấp bách của ông ta.
“Ông Thiện Bản Thanh, ông cụ nhà họ Thiện ở Kim Lăng.” Khi thư ký nói câu đó, Lưu Kế Vũ giật mình, suýt ngã khỏi ghế.
Một giây sau ông ta tỉnh táo nhìn thư ký, cau mày hỏi: “Ông ấy tới làm gì? Bây giờ đang ở đâu?”
Thư ký gật đầu nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng vừa rồi có vẻ rất gấp gáp, hiện đang ở văn phòng của ông.”
Lưu Kế Vũ vội đứng dậy, dù bất cứ lúc nào, sự xuất hiện của Thiện Bản Thanh đều khiến ông ta phải tỉnh táo đối đãi thật nghiêm túc.
Bởi vì người có thể hủy diệt ông ta không chỉ là cơn bão lần này, vị tướng lập quốc này của Trung Quốc cũng có sức mạnh tương tự.
Và Lưu Kế Vũ cũng đoán được, lý do Thiện Bản Thanh chưa bao giờ đến thành phố Tân Hải này bao lâu nay, mà đột nhiên lần này lại đến, chắc chắn là vì cơn bão Lỗ Ni.