Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Rate this post

Những người như họ trong mắt Diêm Đan Dương chỉ là con sâu cái kiến, rõ ràng sau này họ phải bám chặt vào cọng rơm cứu mạng là gia đình Tô Vũ để tồn tại trong kế hở.

“Ông nói có lý, vậy ông Diêm có thể lợi dụng tình hình hỗn loạn để hại những người trong biệt thự không?” Thẩm Ngạo lo lắng hỏi.

“Khó nói lắm, trước đây chúng ta cũng không hiểu rõ phong cách xử sự của ông Diêm lắm, nhưng tôi nghĩ nếu tin anh Tô qua đời chưa lan truyền, ông ta có lẽ sẽ không dễ dàng ra tay, nếu không anh Tô trở về sẽ không tha cho ông ta đâu.”

Từ Thiên Thành phân tích nghiêm túc.

“Ôi, chuyện này không thể nói rõ qua vài câu được. Tôi nói với ông nhé, ngoài ông Diêm còn có người khác nhòm ngó họ như hổ rình mồi đấy.”

“Ai?” Từ Thiên Thành hỏi. Thẩm Ngạo hít sâu một hơi: “Ông còn nhớ Lục Hợp Môn chứ?”

Mấy ngày qua sóng này nối tiếp sóng kia, điện thoại của Từ Thiên Thành lại tắt nên ông ta không chú ý tới động thái của Lục Hợp Môn.

Không ngờ lúc này họ lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Diêm Đan Dương có lẽ chưa rảnh đối phó gia đình Tô Vũ, nhưng Lục Hợp Môn thì khó nói.

“Ý ông là người của họ đã tới rồi?” Từ Thiên Thành dò hỏi.

Thẩm Ngạo gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua họ tìm tôi hỏi về tung tích của anh Tô, tôi chỉ nói không biết, giờ tìm ông bàn xem phải làm sao đây?”

Từ Thiên Thành vỗ đùi: “Không được, chỗ này quá nguy hiểm rồi, họ hỏi qua loa cũng biết được biệt thự Hoa Sơn, lúc đó chúng ta lại bị ông Diêm kiềm chế, e rằng khi Hồng Hầu Lượng đem người tới, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn thôi.”

Thẩm Ngạo giật mình: “Sao ông biết người tới là Hồng Hầu Lượng?”

Từ Thiên Thành liếc ông ta một cái: “Đã là lúc nào rồi mà còn hỏi chuyện này, ông mau về giữ liên lạc, tôi sẽ nói sơ tình hình với phu nhân. Tranh thủ đưa họ đến nơi an toàn, ở Tân Hải ông quen nhiều nơi thì tìm đi”

Nghe xong, Thẩm Ngạo gật đầu liên tục rồi quay người đi ra ngoài.

Việc này thật sự không đùa được, có thể nói Tô Vũ đã không nhìn nhầm hai người họ, trong thời khắc quan trọng này, họ không bỏ rơi gia đình Tô Vũ, không uổng công Tô Vũ nhường nhiều lợi ích trước đây cho họ. Trên bờ biển vàng, buổi sớm mây ft trời trong.

Đón ánh bình minh ló dạng, chiếc thuyền của đám người Tô Vũ đang ở trên hát bài ca khải hoàn, châm chậm tiến vào vịnh.

“Này, tôi nói rồi mà, vẫn là mảnh đất này thân thuộc nhất, sau này đánh chết tôi tôi cũng sẽ không ra biển nữa, sẽ làm dân đất liền suốt đời.” Bạch Nhãn Hạt Tử nhảy xuống bãi cát còn ẩm ướt, hít một hơi không khí ươn ướt rồi nói.

Tiếp đó, mọi người cũng nhảy xuống theo, chân vừa chạm đất, Hà Hoành Vĩ có cảm giác như đã qua mấy đời.

Chỉ thấy anh ta chắp tay về phía mặt biển lạy, miệng lẩm bẩm, có lẽ đang tạ ơn thần biển đã che chở cho họ trở về an toàn.

“Ôi anh Tô, thật tình tôi không nghĩ mình còn quay lại được, tất cả như mơ ấy, thực sự cảm ơn anh Tô rất nhiều.”

Hà Hoành Vĩ cũng không khỏi xúc động cảm thán.

Mặc dù anh ta không chứng kiến những gì Tô Vũ làm, nhưng theo ấn tượng thì chính Tô Vũ đã đưa họ thoát ra.

Hoặc nói theo khả năng lý thuyết, chỉ có thể là Tô Vũ, bởi anh ta đã tận mắt thấy Tô Vũ nhảy xuống biển từ trên thuyền, rồi im lìm quay lại thuyền bình yên vô sự.

Muốn nói ai đã đưa họ trở về, cũng chỉ có thể là Tô Vũ.

“Hê hê, tôi nói này chú em Hoành Vĩ à, có nhầm không đấy. Đừng lạy nhầm thần tiên, là ông đây mình có vài phần huyết thống với mẹ tổ nương nương, nên mới đưa thuyền chúng ta về an toàn được. Kể cả tên… kể cả cậu Tô, có thể sống sót bò lên từ biển cả, tôi nghĩ cũng có liên quan tới tôi đấy chứ.”

Ban đầu Bạch Nhãn Hạt Tử định nói Tô Vũ là tên thối tha nhưng đã nuốt lại, ai bảo bây giờ Tô Vũ mới là ông chủ lớn chứ.

Thiện Vũ Băng mỉm cười khinh khỉnh Bạch Nhãn Hạt Tử, ông ta chỉ biết dát vàng lên mặt.

“Anh Tô, người đó thì sao đây?” Hà Hoành Vĩ nhắc tới người họ vừa cứu.

Tô Vũ xua tay nói: “Không cần quan tâm tới ông ta, ngày mai ông ta sẽ tự rời đi thôi.”

Tối hôm qua người đó đã tỉnh lại, nói muốn đền ơn cứu mạng của Tô Vũ, nhưng với Tô Vũ điều đó lại rắc rối hơn, bởi khi chữa trị cho ông ta, Tô Vũ nhận ra đó là một cao thủ võ lâm.

Hơn nữa ít nhất ông ta đã đạt đẳng cấp tông sư hoá cảnh trong võ lâm Hoa Hạ, ở giới võ học Hoa Hạ chắc đã nổi danh từ lâu.

Một nhân vật như vậy mà rơi xuống biển sinh tử bấp bênh, chắc hẳn phía sau có chuyện gì đó, Tô Vũ không muốn dính dáng vào, coi như không hề quen biết là tốt nhất.

“Cậu Tô à, bây giờ chúng ta đã về an toàn, nếu cậu không còn việc gì thì tôi về trước đây. Rảnh rỗi mình cùng nhau uống trà, dù gì chúng ta cũng là bạn bè vào sinh ra tử, thân hơn cả bà con máu mủ mà.”