Nhưng sau đó nghĩ lại, lúc ở trong tù, ông ta bị người ta vu oan giết người, và kẻ vu oan chính là Hải Đông Hội.
Và Tô Vũ có thể đưa ông ta ra khỏi nhà tù, lại có thể tạo một con thuyền trong thời gian ngắn như vậy, điều đó cho thấy vị thế của Tô Vũ trong Hải Đông Hội khá cao.
‘Thêm vào đó, cứ thẳng tay tìm hội trưởng, điều này khiến Bạch Nhãn Hạt Tử cảm thấy rất có thể Tô Vũ mới là ông trùm của Hải Đông Hội, và việc ông ta đưa tin cho ông trùm tất nhiên phải tự tin mới được chứ.
Đúng lúc hai người sắp cãi nhau thì một chiếc xe sang dừng lại trước cửa, Thẩm Ngạo lộ vẻ bế tắc bước xuống xe.
Nhìn thấy ở cửa có người cãi nhau, Thẩm Ngạo hỏi: “Chuyện gì thế hả?” Người vừa rồi cúi đầu lễ phép: “Hội trưởng, có một tên ăn mày đến đây.”
Bạch Nhấn Hạt Tử ngoảnh đầu nhìn Thẩm Ngạo đánh giá một phen rồi nói: “Hóa ta ông chính là Thẩm Ngạo à, tôi thấy cũng chẳng khác gì người bình thường, một cái mũi hai con mắt, tôi còn tưởng ông có ba đầu sáu tay nữa chứ.”
Thẩm Ngạo thì không nói gì nhiều, bây giờ ông ta cũng chẳng có tâm trạng để nói chuyện phiếm với một tên ăn xin. Tuy nhiên, người vừa rồi định đánh ông ta nhưng lại bị Thẩm Ngạo ngăn lại: “Được rồi, cậu đi tìm A Tứ, bảo cậu ta chuẩn bị một chỗ ở kín đáo cho tôi, tôi có việc cần dùng.”
Nói xong, ông ta liếc Bạch Nhãn Hạt Tử một cái, gật đầu rồi quay người bỏ đi.
Thẩm Ngạo thì không có ý định để ý tới Bạch Nhãn Hạt Tử, tin chắc là nếu không ai để ý tới ông ta thì ông ta sẽ tự rời đi thôi.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
Thấy Thẩm Ngạo đi ngang qua mình mà không có ý định nói chuyện, Bạch Nhãn Hạt Tử khoanh hai tay trước ngực nói: “Tôi nói này, đường đường là hội trưởng Hải Đông Hội lại đối xử với khách như thế này à?”
‘Thẩm Ngạo nhíu mày quan sát Bạch Nhãn Hạt Tử một lúc, rõ ràng không quen biết người này mà, lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử lạnh lùng cười nhạt nói: “Hừ, tôi đến đưa lời nhắn của cậu Tô cho ông đấy, ông không mời tôi vào uống chén rượu à?”
Vừa nghe đến cậu Tô, Thẩm Ngạo liền giật mình, thái độ đối với Bạch Nhấn Hạt Tử cũng trở nên kính nể. Vốn dĩ Thẩm Ngạo chỉ coi Bạch Nhãn Hạt Tử như tép riu, hoàn toàn không để vào mắt, nhưng ai ngờ một nhân vật bình thường không có chút thu hút vừa mở miệng ra đã khiến ông ta ngây ngẩn cả người.
Đây là thời điểm quan trọng, liên quang đến sống chết của Tô Vũ, đây không phải là chuyện đùa.
Thẩm Ngạo đảo mắt, tựa hồ đang nhìn chung quanh xem còn có ai không, sau đó túm lấy cổ áo sau lưng của Bạch Nhãn Hạt Tử, kéo ông ta sang một bên, thấp giọng hỏi: “Ông vừa nói cái gì? Ông nói anh Tô nào? Hiện tại cậu ấy đang ở đâu?”
‘Thẩm Ngạo vô cùng gấp gáp, nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử lại tỏ ra thong thả tự tại. Ông ta sửa sang lại quần áo của mình, liếc mắt nhìn Thẩm Ngạo, lau tay lên áo rồi giơ ngón tay trỏ và ngón giữa nói: “Đưa tôi điếu thuốc trước đã, rồi tôi sẽ nói cho ông biết.”
‘Thẩm Ngạo cũng chẳng để ý nhiều, lục túi lấy thuốc đưa cho Bạch Nhấn Hạt Tử. Bạch Nhãn Hạt Tử cầm lấy xem xét, rồi đưa lên mũi ngửi ngửi nói: “Thuốc tốt, thuốc tốt đấy.”
Sau đó tự tiện châm lửa hút ngay tại chỗ. Nhìn Bạch Nhấn Hạt Tử phun khói, ‘Thẩm Ngạo vô cùng gấp gáp, vội hỏi: “Mau nói cho tôi biết, anh Tô mà ông nói là ai?”
Bạch Nhãn Hạt Tử ho nhẹ hai tiếng, rồi cực kỳ vô sỉ nhổ nước bọt xuống đất nói: “Dĩ nhiên là Tô Vũ rồi.”
Nghe từ miệng Bạch Nhãn Hạt Tử nói cái tên Tô Vũ, tảng đá trong lòng Thẩm Ngạo cuối cùng cũng rơi xuống.
Vừa nấy Bạch Nhãn Hạt Tử đã nói, ông ta đến để đưa tin cho Tô Vũ, điều này có nghĩa là Tô Vũ vẫn còn sống. Mà Tô Vũ còn sống, đối với Thẩm Ngạo bây giờ thì đấy là một tin rất tốt, Diêm Đan Dương có thể không coi trọng ông ta, nhưng không biết có đủ can đảm không coi trọng Tô Vũ hay không?
“Anh Tô ở đâu? Mau dẫn tôi tới đó.” Thẩm Ngạo nắm chặt vai Bạch Nhấn Hạt Tử lắc mạnh nói.
“Tôi nói này, ông kích động làm gì chứ? Bộ xương già của tôi sắp bị ông làm hỏng rồi đấy. Tôi nghe nói ông có một hầm rượu phải không? Đưa tôi hai chai rượu ngon, tôi sẽ nói cho ông biết Tô Vũ ở đâu.” Bạch Nhấn Hạt Tử giơ tay lên móc móc với Thẩm Ngạo.
Lý do Bạch Nhãn Hạt Tử chấp nhận tới tìm Thẩm Ngạo, phần lớn là bị cái hầm rượu ngầm của Thẩm Ngạo thu hút. Lợi dụng cơ hội này, ông ta tất nhiên phải tống rượu thật nhiều.
“Ông đừng có thừa nước đục thả câu, chỉ cần nói cho tôi biết anh Tô ở đâu, tôi cho ông cả hầm rượu.” Lúc này Thẩm Ngạo thực sự gấp lắm rồi, hận không thể gặp Tô Vũ ngay, còn rất nhiều chuyện cấp bách cần anh quyết định đây.
“Ông đừng gạt tôi nhé, tôi nói cho ông biết, tôi và cậu Tô có mối quan hệ sống chết, nếu ông lừa tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.” Bạch Nhãn Hạt Tử nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, nếu có thể ký hợp đồng bàn giao thì ông ta nhất định phải ký hợp đồng bàn giao hầm rượu với Thẩm Ngạo.