Bác sĩ đẩy kính lên sống mũi, thở dài nói: “Cậu còn là chồng bệnh nhân nữa à, tôi chưa từng thấy người chồng nào như cậu cả.”
Nghe bác sĩ mỉa mai Tô Vũ, Tiêu Tuyết Ny vội nói: “Bác sĩ Mạc, tình trạng bệnh nhân thế nào ạ?”
Bác sĩ Mạc nhìn Tiêu Tuyết Ny rồi nhìn Tô Vũ, cuối cùng nói: “Tình trạng bệnh nhân bây giờ cơ bản ổn định, chỉ là cơ thể suy nhược, dinh dưỡng kém, tôi nghi ngờ cô ấy bị ngược đãi ở nhà, không được ăn no.”
Lời nói này quả thực khiến Tô Vũ hơi không nén được giận, bảo vợ mình nhập viện vì dinh dưỡng kém, ai cũng sẽ nghĩ ngay đến anh.
Tuy nhiên, nói đi nói lại thì ngay cả một hai ngày không ăn cũng chỉ là hạ đường huyết ngất đi chứ không thể dẫn đến suy dinh dưỡng chứ?
Phải biết rằng trước đây khẩu phần ăn của Mã Hiểu Lộ khá khủng khiếp, suy dinh dưỡng cũng không phải chuyện của cô mới đúng.
Về điều này, Tiêu Tuyết Ny cũng có cảm nhận sâu sắc, cô ấy từng ăn cùng Mã Hiểu Lộ nhiều lần, với sức ăn đó tuyệt đối không thể là của một phụ nữ có vóc dáng gần như hoàn hảo. Vì thế lúc đó cô ấy ganh tị hỏi Mã Hiểu Lộ rốt cuộc có bí quyết gì.
Mà Mã Hiểu Lộ cũng không đưa ra được lời giải thích, chỉ nói nếu không ăn sẽ đói, nhưng ăn rồi cũng không thấy tăng cân nhiều.
Vì vậy, nói Mã Hiểu Lộ bị suy dinh dưỡng, Tiêu Tuyết Ny cũng cảm thấy không có khả năng.
“Bác sĩ Mạc, có phải kiểm tra bị nhầm không ạ, sư nương của tôi không thể bị suy dinh dưỡng được.” Tiêu Tuyết Ny nghỉ ngờ hỏi.
Bác sĩ Mạc đâu biết chuyện gì, ông ta chỉ có thể nói theo kết quả kiểm tra trên bệnh án.
“Tuy nhiên, vấn đề khác thì không sao, chỉ là mệt mỏi quá độ cần nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ tôi đã cho truyền dịch dinh dưỡng, để cô ấy ngủ một giấc, sau này phải chăm sóc cô ấy thật tốt, một cô gái xinh đẹp như vậy mà các người cũng đành lòng hành hạ à.”
Nói xong, bác sĩ Mạc lại thở dài một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
Tiêu Tuyết Ny nhìn Tô Vũ mặt đầy xấu hổ hỏi: “Sư phụ, chẳng lế anh thực sự hành hạ sư nương à?”
Tô Vũ trợn mắt nhìn cô ấy: “Đến chỗ nào mát mẻ đợi đi.”
Nói xong, Tô Vũ bước vào phòng bệnh và đóng cửa lại, anh cảm thấy Mã Hiểu Lộ ngất xỉu đột ngột chắc chắn có liên quan đến cơ thể cô, chính là cái vòng xoáy tồn tại trong người cô kia.
Nó không chỉ có thể hấp thụ linh khí mà còn liên tục hút hết tinh nguyên trong người Mã Hiểu Lộ, đó là lý do tại sao Mã Hiểu Lộ luôn đói bụng dù ăn bao nhiêu cũng không béo lên.
Về phần nguyên nhân cơ thể Mã Hiểu Lộ lại xuất hiện tình trạng như vậy, Tô Vũ vẫn chưa biết rõ, nhưng bây giờ chuyện trước tiên phải làm là để Mã Hiểu Lộ tỉnh lại, có thể cô biết được điều gì đó.
Tô Vũ ngồi bên giường bệnh, nắm tay Mã Hiểu Lộ đang ngủ say, lo lắng nhìn cô.
Sau đó Tô Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, anh sẽ thử một điều táo bạo và điên rồ.
Nếu vòng xoáy đó liên tục hấp thụ linh khí đưa vào cơ thể Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ sẽ cố gắng làm đầy nó, nếu suy đoán trước đây là đúng, Mã Hiểu Lộ sẽ tỉnh lại.
Tô Vũ từ từ nhắm mắt lại, linh khí như dòng suối nhỏ liên tục chảy vào cơ thể Mã Hiểu Lộ.
Tô Vũ lại một lân nữa cảm nhận được cái vòng xoáy đang không ngừng nuốt chứng linh khí, và linh khí cuối cùng đi về đâu thì anh cũng không biết.
Trong khi đó, Mã Hiểu Lộ nằm trên giường bệnh không có phản ứng gì nhưng trong đầu cô lại có ý thức.
Cô như đang ở một không gian khác, nơi đó tối om chỉ có ánh sáng từ trên trời chiếu xuống phía trước gần đó.
Ở trung tâm vòng sáng, có một cái tổ được xây bằng đá màu sắc rực rỡ, bên trong có một con chim khổng lồ.
Mã Hiểu Lộ rất tò mò, từ từ tiến lại gần, đó là một con chim mà cô chưa từng thấy, mỏ vàng, lông đỏ rực rỡ, thậm chí khi lại gần Mã Hiểu Lộ có thể thấy trong mắt nó dường như đang bùng lên ngọn lửa, cao quý và khiến người ta kính sợ.
Đúng lúc đó, con chim dường như cũng cảm nhận được Mã Hiểu Lộ đến gần, quay đầu lại kêu líu lo một tiếng, giống như tiếng khóc của trẻ sơ sinh, khiến người ta thương xót.
“Mày làm sao vậy?” Mã Hiểu Lộ lại gần hỏi nhỏ.
Con chim kia cho cô cảm giác như nó bị thương hoặc rất yếu ớt.