Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Rate this post

Tô Vũ định đưa tay võ vào đầu Mã Hiểu Lộ nhưng lại thu tay lại, một là Mã Hiểu Lộ vừa tỉnh dậy, vỗ một cái chắc lại ngất đi mất.

Thứ hai là vừa nãy bác sĩ Mạc nói anh hành hạ Mã Hiểu Lộ, nếu bị thấy sẽ bị buộc tội ngay.

“Có vẻ em thật sự ngu ngốc rồi, không còn nhận ra anh nữa.” Nghe Tô Vũ nói vậy, Mã Hiểu Lộ đưa tay ra muốn kiểm tra, có cảm giác là không phải mơ.

Thấy Mã Hiểu Lộ dang rộng vòng tay, Tô Vũ mỉm cười cúi xuống ôm lấy cô. Bây giờ anh cũng đoán được Mã Hiểu Lộ đang nghĩ gì.

Khi có thể cảm nhận rõ ràng được hơi ấm của Tô Vũ, Mã Hiểu Lộ xúc động rơi nước mắt.

“Anh… anh chưa chết… anh lừa em.” Mã Hiểu Lộ dùng năm đấm đập mạnh vào vai Tô Vũ.

“Ai bảo em là anh chết? Không phải anh đang khỏe mạnh đây à?” Tô Vũ sẽ không tự thừa nhận đã cố ý lừa Mã Hiểu Lộ, nếu không bây giờ anh sẽ bị siết cổ chết mất.

“Nhưng… nhưng họ nói anh không thể quay lại nữa mà.” Mã Hiểu Lộ lau mắt nói.

“Ai nói vậy? Để anh tìm họ. Thôi nào, đừng nói anh nữa, anh đã bảo sẽ trở lại và nhất định sẽ trở lại, nhưng mà em đó, anh mới đi vài ngày mà em đã nhập viện rồi, vậy sau này anh có nên theo sát em mới yên tâm không?” Tô Vũ quay lại trách Mã Hiểu Lộ không biết tự chăm sóc bản thân.

“Em nghe họ nói anh chết… em…” Nói đến đó Mã Hiểu Lộ lại muốn khóc.

Tô Vũ vội vàng võ lưng cô: “Thôi nào, sao lại khóc nữa, anh hỏi em, gần đây em có ăn uống đầy đủ không?”

Mã Hiểu Lộ hít hít mũi: “Có chuyện lớn như vậy, em còn tâm trạng nào ăn uống chứ?”

“Vậy em có cảm thấy gì bất thường với cơ thể không, có gì khác so với trước đây không?” Tô Vũ hỏi nghiêm túc.

Điều khiến Tô Vũ bất ngờ là Mã Hiểu Lộ gật đầu ngay không do dự: “Đương nhiên rồi, đó là lượng ăn tăng bất thường, và… à, phải rồi, còn tiếng chim hót nữa, mỗi khi đói em sẽ nghe một con chim hót liên tục bên tai em. Đó là một con chim lông đỏ rất to và đẹp.”

Bản thân Mã Hiểu Lộ cũng không biết tại sao, cô tin chắc tiếng chim hót bên tai mình trước đây chính là con chim cô nhìn thấy trong mơ lúc nãy.

“Chim à? Em chắc là chim sao? Và cơ thể em không có gì bất thường nữa?” Tô Vũ hơi không tin, hoặc là điều này có phần trái với suy đoán trước đây của anh.

Dù sao anh cũng không nghĩ Mã Hiểu Lộ sẽ trả lời như vậy.

Nhưng Mã Hiểu Lộ gật đầu: “Chính là chim, thật đấy, em không nhầm được, và con chim đó chỉ có một chân, em chưa từng thấy.”

Mã Hiểu Lộ vừa nói vừa mô phỏng cách con chim vỗ cánh, còn hình ảnh con chim trong đầu cô thì Tô Vũ tất nhiên không thể thấy được.

Tất nhiên, nếu Tô Vũ có thể thấy được thì anh sẽ không lo lắng nhiều như bây giờ.

Nhưng bây giờ Mã Hiểu Lộ đã tỉnh lại rồi, Tô Vũ sẽ không để cô có cơ hội ngất đi nữa.

Mặc dù anh biết trong người Mã Hiểu Lộ có một cái vòng xoáy khổng lồ, có thể nuốt chửng mọi thứ.

Nếu vậy, thì cứ để nó nuốt đi, Tô Vũ hoàn toàn có thể luyện chế một số đan dược thượng phẩm để lấp lỗ hổng này.

Và điều này gần như dễ dàng với Tô Vũ bây giờ, vì anh có Mao Đầu, có thể dùng long hỏa ở vực sâu để luyện đan, đây chính là điều mà anh chưa từng nghĩ tới khi mới đến đây.

“Tiểu Vũ… thật sự là Tiểu Vũ…” Lúc cặp vợ chồng son đang tâm sự, bên ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng xúc động.

Lâm Thiến và Lương Dịch Phương dìu nhau ào vào.

Chính là Tiêu Tuyết Ny nói với họ tin này, bởi vì bây giờ Tô Vũ cũng không cần phải giấu họ nữa.

Cùng vào với hai người là cậu Lâm Quân và mợ Trương Cầm của Tô Vũ. Tất nhiên còn có một người hết sức xúc động, liếc nhìn vào trong nhưng không dám bước vào, đó là Tô Nhạc Luân.

Khi biết Tô Vũ còn sống, ông ta cảm thấy rất vui như Lâm Thiến.

Trước kia ông ta đã hiểu nhầm tình cảm máu mủ này, giờ chỉ muốn nhìn thấy Tô Vũ bình an, dù sao đó cũng là con ruột của ông ta.

“Mẹ, bà ngoại!” Tô Vũ đứng dậy đỡ hai người.

Lương Dịch Phương vội vàng sờ mặt Tô Vũ, rồi cười tươi: “Là Tiểu Vũ, là Tiểu Vũ”