Ngụy Phú thì có thể Từ Thiên Thành không biết, nhưng vừa nhắc đến Ngụy ‘Tam Thiên là Từ Thiên Thành phản ứng lại ngay, đây chính là đại gia số 1 Trung Hoa! Thiện Bản Thanh so sánh ông ta với người ta thật sự quá đề cao ông ta rồi. “Ha ha, Thiện lão tướng quân thật sự quá tán dương tôi rồi, tôi không thể so sánh với ông ấy được.” Khi nói câu này, giọng điệu Từ Thiên Thành rõ ràng mang chút tự tỉ.
Dù sao thì người kia là đại gia số 1 Trung Hoa, những người tự ti trước mặt ông ấy thì nhiều lắm.
Thiện Bản Thanh rõ ràng không coi trọng, lắc đầu: “Ha ha, mèo có đường mèo, chuột có đường chuột, lúc rảnh rỗi tôi sẽ giới thiệu ông với Ngụy Phú này, xem đường của ông ta thế nào, không phải được rồi sao?”
Nghe Thiện Bản Thanh nói sẽ giới thiệu mình với Ngụy Tam Thiên, tim Từ Thiên Thành như muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi, đối với ông ta thì đây chắc chắn
là bước ngoặt cuộc đời.
Người mà Thiện Bản Thanh giới thiệu, làm gì chỉ đơn giản gặp mặt uống trà? Sau này cơ hội kiếm tiền chắc chắn nhiều lắm.
Ban đầu Từ Thiên Thành còn định cảm ơn Thiện Bản Thanh thật lịch sự, nhưng đã tới cửa nên ông ta cũng không nói gì thêm.
“Ông cụ, thật xin lỗi vì không ra đón từ xa, mong đừng phiền lòng.” Thấy Thiện Bản Thanh bước vào, Tô Vũ lễ phép đứng dậy chào đón.
Thiện Bản Thanh vội vàng cúi đầu: “Sao lại thế, tôi mới là kẻ mặt dày tự tiện ghé thăm mà.”
‘Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành liếc nhìn nhau, thật sự cũng không ngờ vị khách đến lại là Thiện Bản Thanh.
“Vũ Băng, còn không mau chào anh Tô đi?” Thiện Bản Thanh vỗ vai Thiện Vũ Băng nói.
Cứu một mạng người như cha mẹ tái sinh, Tô Vũ là ân nhân suốt đời Thiện Vũ Băng phải tôn kính.
Thiện Vũ Băng ngoan ngoãn đi tới trước mặt Tô Vũ, cúi sâu đầu chào: “Chào anh Tô.”
Đang lúc Tô Vũ định khen Thiện Vũ Băng ngoan ngoãn, thông minh, hiểu chuyện, thì câu nói tiếp theo của Thiện Vũ Băng khiến mọi người phì cười.
Chỉ thấy Thiện Vũ Băng lấy ra từ trong túi một cái túi nhỏ, rồi nói với Tô Vũ: “Anh Tô, Mao Đầu đâu? Em có mang theo cá bột mà nó thích ăn nhất này.”
Tô Vũ và Thiện Bản Thanh nhìn nhau nở nụ cười. Vừa bước vào đã tìm chó chơi, chỉ có trẻ con thơ ngây như Thiện Vũ Băng mới làm được chuyện đó thôi.
Hôm nay Thiện Vũ Băng và Thiện Bản Thanh đi chơi khắp thành phố Tân Hải, ăn uống no say rồi, nên cô bé cũng không đói.
Tô Vũ chỉ lên lầu: “Tên kia có thể đang ngủ trên ban công lầu trên đấy.” Thiện Vũ Băng vui vẻ cười toe toét: “Lại ngủ à, em phải lên đánh mông nó.” Nói rồi, Thiện Vũ Băng chạy nhanh như chớp lên lầu.
Thiện Bản Thanh chỉ vào bóng lưng Thiện Vũ Băng nói: “Ha ha, trẻ con là thế đó, cậu Tô đừng để ý nhé.”
Tô Vũ hẳng giọng, đứng bên cạnh Thiện Bản Thanh giới thiệu: “Mọi người, tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là…”
Nhưng Tô Vũ chưa dứt lời đã bị Thiện Bản Thanh cắt ngang.
Ông ấy biết nếu nói ra thân phận thực sự của mình, chắc chắn cả bầu không khí của bữa tiệc tối nay sẽ bị phá vỡ.
“À à, tôi là Thiện Bản Thanh, hôm nay được quen biết các vị là vinh hạnh của kẻ hèn này.” Thiện Bản Thanh khiêm tốn nói, không hề có vẻ gì là tướng quân khai quốc cả.
“Ông già này là ai vậy? Sao trước giờ con chưa thấy bao giờ?” Thẩm Hân Duyệt ngồi cạnh Thẩm Ngạo, khế hỏi, ngữ điệu không hề tôn trọng.
Thẩm Ngạo quay đầu, sắc mặt lập tức u ám, liếc xéo Thẩm Hân Duyệt: “Đừng nói lung tung.”
Người khác có thể không biết Thiện Bản Thanh là ai, nhưng ông ta và Từ Thiên Thành thì quá rõ, đây là nhân vật lớn lao vô cùng.
“Cụ Thiện, mời ngồi đây, hôm nay tôi nhất định phải kính ông một ly.” Thẩm Ngạo đỡ Thiện Bản Thanh ngồi xuống, nói.
Thiện Bản Thanh vui vẻ gật đầu, hôm nay ông ấy chỉ đến để cảm ơn ân tình cứu mạng Thiện Vũ Băng của Tô Vũ, đồng thời cũng có một vài nghi vấn muốn giải đáp.
“Tôi không giỏi uống rượu, một ly nhỏ thôi.” Nói rồi, Thẩm Ngạo cung kính rót một chén nhỏ rượu cho Thiện Bản Thanh, sau đó mọi người vui vẻ trò chuyện.
“Này này, em nói xem, rốt cuộc anh Tô có lai lịch thế nào nhỉ? Cha anh và cha em đều tôn trọng anh ấy, trông anh ấy cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, không lẽ là con nhà gia thế lớn à? Rốt cuộc có ai đứng đằng sau chống lưng vậy?” Từ Nguyên không hay biết gì đã chạy đến bên Thẩm Hân Duyệt hỏi.
Về lai lịch của Tô Vũ, dù là Thẩm Ngạo hay Từ Thiên Thành cũng ít khi đề cập tới, thực ra họ cũng không rõ.
Có lẽ trước đây còn nghỉ ngờ, nhưng sau khi diệt trừ tận gốc Diêm Đan Dương ở Bách Vị Cư, họ hiểu Tô Vũ có năng lực riêng, hoàn toàn không cần dựa dẫm.
“Sao thế, anh ghen tị à? Người ta không chỉ có tài mà còn đẹp trai hơn anh, quan trọng hơn là biết quan tâm chăm sóc người khác.” Khi Thẩm Hân Duyệt nói còn nhìn Tô Vũ, ánh mắt thoáng chút yêu mến ghen tị khó tả.