Rate this post

May mắn là cuộc đối thoại giữa hai người, mặc dù đã đề cập đến một số chủ đề nhạy cảm, nhưng cuối cùng vẫn không đến nỗi to tiếng cãi nhau.

Có lẽ cũng vì đã nhận ra bây giờ Tô Vũ đã trưởng thành như vậy rồi, cộng thêm việc Tô Nhạc Luân có thể đến đây chắc hẳn cũng đã được sự đồng ý của Tô Vũ.

Thực ra xét cho cùng, Lâm Thiến vẫn làm theo thái độ của Tô Vũ, và thật ra trong thâm tâm, bà cũng thật sự mong muốn nhìn thấy kết quả như hiện tại, bởi như vậy Tô Vũ sẽ không còn là “đứa trẻ không có cha” như những gì bạn bè đã nói về anh trước đây nữa.

Bầu không khí cả bữa trưa có vẻ khá thoải mái, vui vẻ và không có rào cản gì. Sau bữa trưa, Tô Vũ đích thân đưa Tô Nhạc Luân ra khỏi khu nhà.

“Trông có vẻ mẹ con vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận cha.” Khi đi ra khỏi cổng khu nhà, Tô Nhạc Luân lắc đầu, có vẻ hơi thất vọng.

Tô Vũ võ vai ông ta: “Tính mẹ tôi ra sao, tôi tin ông hiểu rõ hơn tôi, về cơ bản có lẽ bà ấy vẫn chưa thay đổi gì. Chỉ là bây giờ bà ấy đã không còn là cô gái hai mươi năm trước nữa, ông cứ mong đợi khi ông đến thì bà ấy sẽ đón tiếp ông bằng nụ cười sao?

Đúng là nghĩ đẹp quá rồi, nhưng ông cũng có thể nhận ra, mặc dù bà ấy không biểu hiện ra sự hoan nghênh ông nhiệt tình, nhưng ít ra cũng không còn thái độ khó chịu và bài xích như ban đầu nữa. Đây là một khởi đầu tốt, sau này cứ thường xuyên đến thôi, cố lên!”

‘Tô Nhạc Luân hít một hơi thật sâu, gật đầu rồi bước ra ngoài.

Bên này, sau khi Bạch Nhãn Hạt Tử trở về từ biển, Tô Vũ cũng đã thực hiện lời hứa trước đây, đã cho ông ta một chiếc thuyền mới.

Bạch Nhấn Hạt Tử luôn đề cập đến chuyện này với mọi người mà không e ngại, ông ta cảm thấy mình giống như một chiến sĩ chiến thắng trở về.

Trên thực tế, cũng đúng như vậy, hãy tưởng tượng xem, có mấy người có thể thoát khỏi một trận bão lớn như thế mà toàn thân trở ra không?

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Và cá nhân ông ta cũng không có tài nguyên thương mại trên biển, vì vậy ông ta đã hợp tác với Hà Hoằng Vĩ, ông ta đóng góp chiếc thuyền còn Hà Hoằng Vĩ sẽ chia sẻ một số tài nguyên thương mại trên biển trước đây, cộng thêm sự hỗ trợ mạnh mẽ từ Hải Đông Hội, nên trong khoảng thời gian ngắn đó, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.

Bạch Nhấn Hạt Tử sau khi thay đổi trang phục, trở thành một ông chủ, cửa hàng đồ cổ cũ của ông ta cũng được đổi thành cửa hàng sưu tập cá nhân, khi rảnh rỗi ông ta sẽ thu thập một số đồ vật mà ông ta thích.

Ông ta không quan tâm đồ vật là thật hay giả, dù sao trong lòng ông ta cảm thấy thoải mái là được

Dùng lời của ông ta nói thì, bây giờ bố mày đã có tiền rồi, muốn phung phí thế nào thì phung phí.

Chiều hôm nay, khoảng ba giờ chiều, Bạch Nhãn Hạt Tử ngồi uống trà tại một quán trà, kể với mọi người những hành động phi thường của mình trên biển, nói một cách tràn đầy nhiệt huyết, nước miếng bắn tung tóe, nhiều người mới đến đều coi ông ta như một nhà kể chuyện.

Mọi người ngồi nghe say sưa, cắn hạt dưa, và khi nói đến những phần gay cấn, nhiều người phía dưới đó còn võ tay không ngớt.

“Nói tiếp, lúc bấy giờ chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra ngay, thứ đó chính là con giao long nổi tiếng trong truyền thuyết, các người có biết giao long không? Nếu như các người nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa cho kinh hồn bạt vía, may mắn là tôi có tâm lý vững chắc, và có một lý do khác nữa, đó là tôi có một chút quan hệ huyết thống với mẹ tổ nương nương đấy.

Nhờ có được sự che chở của chân thần trên đại dương, nên những con quái vật kia chỉ nhìn thấy tôi là lật đật bỏ chạy, nếu không phải vì còn có những người khác trên thuyền cần chăm sóc, chắc chắn tôi sẽ nhảy xuống biển, lột da chúng, bóc gân cho bả giận…”

Bạch Nhãn Hạt Tử khoác loác một hồi, tất cả đều miêu tả mình thành hình ảnh anh hùng cứu thế.

Đang kể rất say sưa, thì một người phục vụ trong quán trà chạy đến, nghiêng người nói nhỏ bên tai ông ta: “Bạch gia, có một người từ Đế Nam đến, nói là bạn cũ của ngài, đã đợi lâu ở bên kia rồi.”

Bạch Nhấn Hạt Tử nhướng mày, cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm, ngó sang bên kia.

Ông ta nhìn thấy một người đàn ông thấp lùn, để râu cá trê, hằm hằm bước đi, nhìn thoáng qua như một quả bí ngô bị cắt đôi vậy, đang đứng nhón chân liếc nhìn về phía này.

Chỉ liếc nhìn thoáng qua, hai mắt Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức lóe lên ánh vàng, xô đẩy đám đông ra, bước ba bước thành hai bước đi tới.

“Đồ nửa tàn phế, cậu tới lúc nào thế hả? Cũng không báo trước cho tôi một tiếng.” Bạch Nhãn Hạt Tử đi tới gần, không chút khách khí đưa tay đẩy người kia một cái rồi nói.

“Phế cái đầu anh, điện thoại của anh không gọi được, tới cửa hàng của anh thì đóng cửa, tôi phải tốn nhiều công sức lắm mới tìm được anh ở đây, sao thế này, đổi nghề làm người kể chuyện rồi à?”

Người bị Bạch Nhãn Hạt Tử gọi là “nửa tàn phế” là một người buôn đồ cổ ở Đế Nam, tên thật là Phố Cổ, thường buôn lậu một số hiện vật văn hóa, trước đây thường xuyên giao dịch với Bạch Nhãn Hạt Tử, do hai người là ngưu tâm ngưu mã tầm mã nên dần dần cũng thân thiết.

Trước đây, số ít đồ thật hiếm hoi trong cửa hàng đồ cổ của Bạch Nhãn Hạt Tử đều do Phó Cổ bán cho ông ta với giá thành khá rẻ.

“Mẹ nó, có lầm không thế? Cậu nhìn tôi bây giờ giống tên kể chuyện nghèo rớt mồng tơi lắm sao?” Bạch Nhãn Hạt Tử luồn tay vào cổ áo lôi ra một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay út cho Phó Cổ xem.