Ngay lập tức, sự hứng thú của ông ta giảm đi phân nửa, võ nhẹ lên bàn nói: “Này đồ nửa tàn phế, uổng công tôi coi cậu như anh em, cậu lại liên kết với người ngoài để lừa tôi đấy à? Bức tranh này rõ ràng là đồ giả. Muốn gạt người ta thì ít ra cũng kiếm một thứ giống thật hơn chút được không, thật sự nghĩ tôi là đồ mù à?”
Nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử thay đổi thái độ đột ngột, Phó Cổ còn tưởng ông ta cố tình làm vậy để ép giá.
Phó Cổ mỉm cười nói: “Ông anh à, giữa những người thân thiết như chúng ta thì đâu cần nói vòng vo nữa, anh cũng đừng dùng những chiêu bài này để hạ giá như vậy. Bức tranh này có giá 5 triệu, nếu đem ra đấu giá thì vài chục triệu thậm chí hơn cả trăm triệu cũng không phải vấn đề đâu.”
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử không hề nhìn bức tranh thêm lần nào nữa, trái lại đứng phắt dậy định đi ngay.
Phó Gổ vội vàng giữ ông ta lại nói: “Này ông anh, anh còn chưa nói rõ ràng mà sao lại muốn đi chứ?”
Bạch Nhãn Hạt Tử chỉ vào bức tranh trên bàn, rồi chỉ vào mắt mình nói: “Tôi khinh, lấy đồ giả lừa tôi, năm trăm tệ thì tôi cũng chẳng mua bức tranh này.”
Nghe nói đó là đồ giả, Dạ Oanh lập tức không muốn bán nữa.
Thứ này là do họ liểu mạng mới lấy từ trong lòng đất ra, tuyệt đối không thể là đồ giả.
“Xin ngài nói cho rõ ràng, tại sao bức tranh này lại là đồ giả?” Dạ Oanh đưa rat ra ngăn cản Bạch Nhãn Hạt Tử rồi nói.
“Sao nào, không cho tôi đi à? Tôi nói cho các người biết, hạn chế tự do đi lại
của tôi là phạm pháp đấy.” Bạch Nhãn Hạt Tử lên giọng đe dọa.
Nhưng rõ ràng Dạ Oanh không tin lời đe dọa đó, bước tới chắn trước cửa ra vào nói: “Trong số những việc chúng tôi làm, có việc nào không phạm pháp đâu? ‘Thêm một việc nữa cũng không sao, tôi chỉ muốn ngài nói rõ, tại sao bức tranh này lại là đồ giả?”
“Đúng vậy, ông anh cứ nói rõ ràng rồi hãng đi cũng không muộn mà?” Phó Cổ cũng ở bên cạnh nói thêm.
Anh ta biết lúc này Dạ Oanh đã bị dồn vào đường cùng, có thể cũng không loại trừ khả năng cô ta giết chết Bạch Nhãn Hạt Tử ở đây.
Bạch Nhãn Hạt Tử lộ vẻ cay đắng nói: “Các người có lầm không vậy, nhìn này, vốn dĩ đây là một bức tranh sơn thủy rất sặc sỡ màu sắc, các người coi chỗ này, cái quái gì thế kia? Giống như trẻ con vẽ bậy lên vậy.
Hơn nữa, nghĩ kỹ lại thì, một bức tranh có từ cách đây hơn hai nghìn năm, làm sao có thể giống như mới vậy chứ, đây chắc chắn là điều không có khả năng.”
Thực ra, lý lẽ mà Bạch Nhấn Hạt Tử vừa đưa ra thì nghe cũng có vẻ hợp lý đấy.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, bức Uyên Ương Cư Sơn Đồ này chính là một ngoại lệ như vậy. truyện teen hay
“Ha ha ha, ông anh à, tôi thấy anh chỉ là một tay ngang thôi, anh hãy ngửi mùi bức tranh này xem nào?” Phó Cổ ra hiệu mời Bạch Nhãn Hạt Tử.
“Còn mùi gì nữa, chẳng phải là mùi mực vẽ sao.” Nói rồi, Bạch Nhãn Hạt Tử thực sự cúi xuống ngửi thử.
Nhưng ngay lập tức, ông ta nhăn mặt cau mày: “Ơ, mùi gì đây? Sao lại thơm thế này?”
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Khi Bạch Nhấn Hạt Tử đưa mũi ra ngửi thì phát hiện, bức tranh này không hề có mùi mực như ông ta tưởng tượng, mà là một mùi hương lạ khó tả.
Mùi hương đậm đặc xông lên mũi, thậm chí còn khiến tâm trạng người ta cảm thấy thư thái.
“Mùi gì đây nhỉ?” Bạch Nhãn Hạt Tử cũng tỏ ra tò mò.
Một bức tranh không có mùi mực, chẳng lẽ nó không được vẽ bằng mực sao?
Phó Gổ cười nói: “Ngay cả ông anh cũng không biết mùi gì sao?”
Bạch Nhãn Hạt Tử nhíu mày suy nghĩ thật kỹ, một lúc sau mới chợt hiểu ra, trố mắt nói: “Long hương kình, đây là mùi long hương kình đấy. Bức tranh này… liệu
có phải được vẽ bằng đầu kình của long hương kình không?”
Phó Gổ giơ ngón tay cái lên khen: “Anh thật là tinh mắt, người bình thường chưa chắc có thể nhận ra được đâu.”
Vừa nghe nói bức Uyên Ương Cư Sơn Đồ được vẽ bằng dầu kình của long hương kình.
Bạch Nhấn Hạt Tử lập tức nghiêm túc hơn, liên tục đi tới xem kỹ lại một lượt nữa.
“Ôi trời, nói vậy thì quả thực đây là một món đồ hiếm có khó tìm đấy. Chỉ là, nhìn thứ này tôi cảm thấy vẫn còn có chỗ nào đó không ổn lắm.”
Bạch Nhấn Hạt Tử chỉ vào góc dưới bên phải của bức tranh, nơi vốn là chỗ đáng lẽ phải có đóng dấu ký tên, nói với hai người.
Bởi vì xưa nay, các bức tranh thời cổ đều có đóng dấu ký tên, chủ yếu là các con dấu.
Nhưng ở vị trí đóng dấu của bức tranh này lại có hình một thanh kiếm cổ, nhìn kiểu gì cũng có vẻ không được tự nhiên.
“Ông anh à, đây chính là sự thiển cận hiểu biết của anh đấy, nếu không có thứ này, thì mới đúng là giả đấy.”
.’ Phó Cổ vỗ vai Bạch Nhãn Hạt Tử, ra hiệu ông ta ngồi xuống để anh ta giải thích từ từ.
“ý gì vậy…” Bạch Nhãn Hạt Tử không hiểu lắm.
Phó Gổ nói tiếp: “Thanh kiếm cổ này, chính là thanh kiếm của Thận Vương mang bên mình, bởi vì thanh kiếm này sắc bén vô cùng, có thể chém được cả thần quỷ, nên từ xưa đến nay luôn là biểu tượng của Thận Vương. Vì vậy, sự xuất hiện của ấn tỉ hình kiếm trên bức tranh này mới chính là bằng chứng cho sự chân thực, biết đâu đấy cũng giống như ngọc tỷ truyền quốc thời xưa vậy.”
Rõ ràng Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn chưa hoàn toàn tin lời Phó Cổ, dù sao ông ta cũng chưa từng nghe về cách làm như thế.
Nhưng nếu Mao Đầu có nhìn thấy biểu tượng này, nó chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, bởi thanh kiếm cổ này chính là thanh thần binh được nó rèn bằng long hỏa ở đáy biển từ hơn ba nghìn năm trước.