Nhưng ai ngờ, trong số mười ba người đi, chỉ có ba người trở về, tôi cũng không biết dưới đó họ đã gặp phải thứ gì, vì vậy ngài hiểu hoàn cảnh của tôi chưa? Tôi rất nóng lòng muốn bán thứ này để cứu đồng bọn thoát hiểm.”
Nghe xong, Bạch Nhãn Hạt Tử dường như vẫn chìm đắm trong tình tiết của một câu chuyện xưa, nhưng nghĩ lại thì những gì Thận Vương trải qua so với ông ta thật sự chẳng là gì cả.
“Vậy là bức tranh này chính là vật do chính Thận quốc để lại, không sai chứ?” Bạch Nhấn Hạt Tử hỏi Dạ Oanh.
“Thưa ngài, dù tôi nói thêm bao nhiêu, có lẽ ông cũng không tin, nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm cam đoan với ông rằng, món đồ này quả thực là những gì chúng tôi đã liều mạng lấy được từ dưới lòng đất. Còn nếu ông không tin, ông có thể mời một chuyên gia đáng tin cậy đến xem.” Dạ Oanh nói một cách thành khẩn.
Phó Cổ nhân cơ hội nói: “Này, anh còn đang do dự gì vậy? Anh thật là một lão già khó tính mà! Cơ hội tốt như vậy một đời có thể gặp được vài lần thôi mà? Tôi đã nói với anh trước đó rồi, ấn ký thanh kiếm cổ này, giống như dấu hiệu chống hàng giả ngày nay vậy.
Không phải tôi không muốn anh mời người đến xem, nhưng anh hãy suy nghĩ này, nếu người mà anh mời đến đánh giá cao món đồ này, hoặc để lộ thông tin, điều đó sẽ không có lợi gì cho anh cũng như cho tôi. Đừng do dự nữa, tôi lấy danh dự của mình ra để bảo đảm, thứ này chắc chắn không có vấn đề gì.”
Quả thực, món đồ này không có vấn đề gì, điều này không cần phải nghi ngờ.
Lý do khiến Phó Cổ gấp gáp muốn bán đi một phần là bởi món đồ này nhưu củ khoai bỏng tay, càng giữ lâu càng nguy hiểm.
Và nếu nhiều người biết hơn, khả năng lộ thông tin cũng cao hơn, huống hồ như Dạ Oanh đã nói, vẫn còn hai người khác đang cần số tiền đó để cứu mạng.
Nhìn Phó Cổ vỗ ngực xác nhận trước mặt mình, nếu nói Bạch Nhãn Hạt Tử không động lòng thì là giả. Mấy cái khác tạm thời không nói, chỉ riêng việc món đồ được vẽ bằng dầu kình của long hương kình, giá trị tuyệt đối vô cùng xa xỉ.
Lúc này, Bạch Nhãn Hạt Tử đang nghĩ trong lòng: Ngay cả khi món đồ này không phải thật, với miệng lưỡi của mình, sau này cũng nhất định có thể bán được với giá cao. Chỉ là mức giá năm triệu có hơi đắt một chút thôi. Hai người đừng trách tôi quá tàn nhãn, không độc thì không phải trượng phu, đấy là lẽ thường trong kinh doanh.
Bạch Nhãn Hạt Tử đã có một kế hoạch sơ bộ trong đầu, vì không có cách nào. để xác định tính thật giả của món đồ, nên rõ ràng đối với ông ta, năm triệu thật sự quá đắt.
Vậy nên Bạch Nhãn Hạt Tử đã nghĩ ra một âm mưu xấu xa.
Nếu hai người này đang tìm cách trốn tránh cảnh sát, ông ta sẽ làm ngược lại, cố tình gọi cảnh sát tới.
Lúc đó, hai người chắc chắn sẽ bị bắt vì buôn lậu cổ vật. Tại thành phố Tân Hải rộng lớn này mà họ không có một người thân quen nào, chỉ có thể nghĩ đến Bạch Nhãn Hạt Tử này thôi.
Rồi Bạch Nhãn Hạt Tử tỏ ra tốt bụng, tìm cách đưa họ ra khỏi cục cảnh sát, nhưng như thế thì đương nhiên bức tranh cũng sẽ bị tịch thu.
Trước đó, Bạch Nhãn Hạt Tử cần tìm Tô Vũ, kể hết mọi chuyện cho anh, tóm lại là lợi dụng mối quan hệ của Tô Vũ để nhờ cảnh sát đóng một màn kịch, đến lúc đó tất nhiên sẽ không thiếu đãi ngộ cho cảnh sát.
Như vậy, Bạch Nhãn Hạt Tử có thể hạ chỉ phí tối đa. Nghĩ đến đây, Bạch Nhãn Hạt Tử không khỏi phải giơ ngón tay cái vì sự thông minh của mình.
“Tôi nói này, các người cũng biết tôi là một tay ngang, chỉ căn cứ vào những câu chuyện các người kể thì quả thật tôi hơi khó tin. Nhưng mà, mọi người đều là bạn bè, tôi có thể nhìn ra rằng các người đang cần tiền gấp.
Như thế này nhé, năm triệu cũng không phải là con số nhỏ, nếu các người tin tưởng tôi, hãy giao bức tranh cho tôi, tôi sẽ nhờ chuyên gia đến định giá. Như vậy các người không phải ra mặt, cũng giảm thiểu được rủi ro. Các người thấy thế có được không?”
Bạch Nhãn Hạt Tử nói như vậy, thực ra không hề hy vọng đối phương đồng ý, tiền trao cháo múc, đây là nguyên tắc trong giới, làm sao có lý lẽ nhận hàng trước trả tiền sau chứ.
“Này ông anh, anh có nhầm không đấy, không trả tiền thì làm sao chúng tôi có thể đưa đồ cho anh được. Không phải không tin anh, nhưng không thể phá vỡ nguyên tắc được. Nếu anh thực sự muốn giám định thì anh chụp ảnh đi, chỉ cần ông đưa ảnh chụp ra, nếu là chuyên gia thực sự thì sẽ nhìn ra ngay đồ đó là thật hay giả đấy.”
Phó Cổ cười hì hì nói với Bạch Nhấn Hạt Tử, ý nghĩa thì quá rõ ràng rồi, không trả tiền thì tuyệt đối không thể lấy hàng di.
Bạch Nhấn Hạt Tử xua tay nói: “Thôi vậy, ai bảo chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy chứ? Vậy thì theo lời các người nói, ngày mai, chúng ta sẽ tiền trao cháo múc, như vậy được rồi chứ?”
Nói xong, hai bên bắt tay, chúc mừng vì giao dịch đã được định đoạt sơ bộ. Sau khi chụp ảnh, Bạch Nhãn Hạt Tử đi ra khỏi khách sạn nhỏ một cách thong dong.
“Có thể tin tưởng được không?” Sau khi Bạch Nhãn Hạt Tử rời đi, Dạ Oanh hỏi Phó Cổ.