“Vậy ông nói cho tôi biết, trong số họ có ai cầm viên Nam Châu mà trước đây ông đã bán ra không?” Vì theo Điền Tư Manh, viên Nam Châu đó là chìa khóa xác định danh tính.
Nếu những người đó có viên Nam Châu, tức là không phải người ngoài gây ra, còn nếu không, thì việc Điền Tư Manh muốn được hưởng một chén canh cũng khó hơn nhiều.
Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử lắc đầu lia lịa: “Không có đâu, một người làm thuyền trưởng, một đứa con gái mới chừng mười mấy tuổi, còn lại chỉ có thằng nhóc đó với tôi thôi.”
Nghe tổ hợp đội ngũ của họ, Điền Tư Manh lại một lần nữa kinh ngạc vô cùng.
Lúc đầu nghe nói họ chỉ có bốn người thôi đã đủ làm cô ta kinh ngạc rồi.
Giờ thì họ còn dẫn theo một cô bé vị thành niên nữa.
Lúc này, sự tò mò của Điền Tư Manh về cách họ vào và thoát ra khỏi Biển Đen đã sánh ngang với việc họ đã lấy được gì từ đó rồi.
“Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng lừa tôi, nếu không tôi sẽ không để ông bước ra khỏi cánh cửa này đâu.” Suy nghĩ một lúc, Điền Tư Manh thấy không nên tin Bạch Nhãn Hạt Tử quá, hay nói đúng hơn là những chuyện này quá phi lý khiến cô ta khó có thể tin được.
Bạch Nhãn Hạt Tử thở dài: “Không chỉ cô, ngay cả tôi là người trong cuộc cũng không tin nổi lúc ban đầu.
Lúc đầu tôi nghĩ dẫn họ đi quanh vùng ven Biển Đen chơi chơi rồi quay về. Nào ngờ họ nhất quyết muốn đi vào, lúc đó tôi tưởng chừng mình sắp chết rồi, ai ngờ được tôi lại… trở về bình an như thế này.”
Sau đó Bạch Nhãn Hạt Tử còn nói nhăng nói cuội nữa về chuyện mình có quan hệ huyết thống với mẹ tổ nương nương.
Tất nhiên Điền Tư Manh đã tự động bỏ qua những chuyện vô lý đó rồi, bây giờ cô ta cảm thấy cần phải gặp gỡ người mà Bạch Nhãn Hạt Tử gọi là “thằng nhóc” ấy, kẻ có thể xông vào Biển Đen rồi vẫn toàn mạng thoát ra.
Đương nhiên hiện tại ngoài việc muốn gặp gỡ nhân vật kỳ bí đó, Điền Tư Manh còn có một mục đích quan trọng hơn, đó là cô ta không tin rằng có người vào Biển Đen rồi trở ra mà không mang theo bất cứ thứ gì.
Vì vậy, bây giờ Điền Tư Manh muốn thông qua Bạch Nhãn Hạt Tử tìm ra người đứng sau, tức là Tô Vũ, để tìm hiểu rõ lai lịch của đối phương trước khi quyết định.
Điền Tư Manh ra hiệu cho người bên cạnh: “Dẫn ông ta đi đi.”
“Ồ này, tôi đã nói hết những gì biết với các người rồi mà, các người không thể qua càu rút ván được đâu, nếu không cho dù có biến thành ma tôi cũng không tha cho các người đâu.” Bạch Nhãn Hạt Tử nghe lời nói của Điền Tư Manh như thể mình đã không còn giá trị sử dụng, cô ta muốn giết chết ông ta.
Người đàn ông bên cạnh nói với Điền Tư Manh: “Cô chủ, có muốn xử ông ta…” Khi nói đến đây, anh ta làm động tác cắt cổ.
Ý của anh ta là xin chỉ thị của Điền Tư Manh có nên giải quyết luôn tên này không.
Điền Tư Manh khẽ lắc đầu, rồi hai người lại kéo Bạch Nhãn Hạt Tử ra khỏi phòng.
“Này, hai vị hảo hán, tha cho tôi một mạng đi, tiểu đệ này còn có ít tiền nhàn rỗi, xem như hiếu kính với các vị vậy.” Trên đường đi, Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nài nỉ vừa hứa hẹn, ngoài việc hối lộ bằng tiền bạc.
Lão già này còn khoe khoang rằng cục trưởng cục cảnh sát là anh em kết nghĩa của ông ta, muốn vận dụng mối quan hệ của người khác để hăm dọa bọn họ.
Nhưng dù Bạch Nhãn Hạt Tử nói gì, những người bên cạnh cứ như bị điếc không trả lời lấy một câu.
Bạch Nhãn Hạt Tử cảm thấy, lần này mình chắc chắn không thoát khỏi kiếp nạn rồi: “Hừ, Ngụy Phượng Kiều tôi lẫy lừng cả một đời, thế mà lại chết ấm ức thế này, thôi vậy, xin các vị tráng sĩ hãy cho tôi chết một cách thoải mái. Mười tám năm sau lại là một anh hùng.”
Sở dĩ Điền Tư Manh tha cho Bạch Nhãn Hạt Tử là bởi ông ta hoàn toàn không biết cô lta à ai, và nếu không tha thì làm sao cô ta biết được người đứng sau là ai chứ?
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau sự việc này, Bạch Nhãn Hạt Tử chắc chắn sẽ tìm người đứng sau ngay lập tức, như vậy Điền Tư Manh sẽ biết liệu đây có phải việc làm của hai nhà kia hay không.
“Xuống xe đi.” Khi chiếc xe tải dừng lại, người đàn ông ngồi bên cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử nói.
“Này, các người định ném tôi xuống vực sâu à? Như vậy cả xác cũng không còn, hay đổi cách giết đi?” Bạch Nhãn Hạt Tử bây giờ không nhìn thấy gì cả.
Người ta bảo xuống xe, trong đầu ông ta tự động hình dung ra cảnh vực sâu vạn trượng phía dưới đó.
Tuy nhiên, trước khi kịp phản ứng, một người đã cởi trói cho ông ta, rồi đá mạnh một cái khiến ông ta văng khỏi xe.
Bạch Nhãn Hạt Tử giống như quả bóng cao su bị đá ra khỏi xe, nằm trên mặt đất như con chó.
Nhưng điều khiến ông ta vui mừng là mình không rơi xuống vực sâu, dù mặt bầm dập tím tái, nhưng trong lòng ông ta rất vui mừn. Bạch Nhãn Hạt Tử cởi mũ trùm đầu màu đen ra.
Ông ta cũng không biết xe đã đi về hướng nào, chỉ nhổ một bãi nước bọt xuống đất và hét lên: “Mẹ kiếp mấy tên phế vật, đừng để tao biết bọn mày là ai, nếu không tao sẽ lột da rút gân bọn mày.”