Kim Vạn Thuỷ nghĩ rằng vật này đã mất đi tác dụng do thời gian lâu đời, nhưng Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ lại biết rõ nó có thể phát ra âm thanh, bởi lúc nãy Mã Hiểu Lộ vặn chuôi thì đã nghe thấy âm thanh du dương.
Bây giờ Tô Vũ đang nghĩ trong lòng, nếu nhìn nhận theo cách này, thì vật này xuất hiện trong nhà mình dường như không phải là ngẫu nhiên, mà là một sự tất yếu, có người muốn dùng cách này để nói với mình điều gì đó.
Tô Vũ nhìn Kim Vạn Thuỷ hỏi: “Kim viện trưởng, tôi muốn hỏi, nếu vật này thật sự có thể phát ra âm thanh, vậy ông có tự tin có thể giải mã được ý nghĩa bên trong hay không?”
Kim Vạn Thuỷ đập đùi một cái nói: “Không phải tôi khoác lác đâu, chỉ cần nó phát ra âm thanh, kết hợp với mật mã trong bản vẽ ở viện bảo tàng Yên Kinh thì chắc chắn sẽ giải mã được nội dung.”
Mã Hiểu Lộ đi tới, cầm chiếc hộp linh lung cửu chuyển lưu ly và vặn nó một cách dễ dàng, rồi nói: “Kim viện trưởng, nó có thể phát ra âm thanh đấy. Ông hãy giải mã nó ngay đi, tôi cũng muốn biết bên trong là ý nghĩa gì.”
Sau khi tận tai nghe thấy chiếc hộp thật sự phát ra âm thanh, Kim Vạn Thuỷ không thể kìm được nỗi vui mừng tràn trề trên gương mặt, phấn khích nhận lấy chiếc hộp, giọng nói run run nói: “Ồ, thật là kỳ diệu quá, kỳ diệu quá.”
Tô Vũ gật đầu nói: “Kim viện trưởng, thế này nhé, ông giúp tôi giải mã nó. Nếu giải mã thành công, tôi sẽ tặng chiếc hộp này cho ông với tư cách cá nhân.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Kim Vạn Thuỷ lập tức đờ ra, bởi đây là một món đồ hiếm có trên thị trường, nhiều người đều giữ làm đồ sưu tập cá nhân, thậm chí ít khi đem ra khoe với người khác lắm.
Tô Vũ lại bảo sẽ tặng nó cho ông ta: “Tô tiên sinh, anh nói thật chứ?”
Tô Vũ mỉm cười: “Tôi trước vẫn nói năng vẫn luôn nghiêm túc.”
Sau đó, Kim Vạn Thuỷ nhìn sang Từ Thiên Thành, bởi ông ta không quá hiểu rõ Tô Vũ, nên muốn xem Từ Thiên Thành nghĩ sao.
Từ Thiên Thành vỗ vai ông ta nói: “Yên tâm, ngài Tô nói gì thì chính là thế, anh mau giải mã đi, tôi biết anh thích thứ này lắm.” Kim Vạn Thuỷ liên tục gật đầu, ôm chiếc hộp nói: “Được rồi, Tô tiên sinh, bây
giờ tôi sẽ liên hệ với viện bảo tàng Yên Kinh, nhờ thầy tôi gởi fax bản mật mã của bản vẽ đó cho tôi. Chắc chắn sẽ rất nhanh giải mã được ý nghĩa bên trong.”
Tô Vũ gật đầu, rồi Kim Vạn Thuỷ đặt chiếc hộp xuống và đi ra ngoài gọi điện thoại.
Từ Thiên Thành lấy chiếc hộp lên xem với vẻ háo hức, rồi nói: “Anh Tô, cái báu vật này ngài lấy ở đâu thế?”
‘Tô Vũ nhún vai nói: ‘Người khác tặng.” Điều này cũng không làm Từ Thiên Thành cảm thấy ngạc nhiên, bởi người
khác tặng cho Tô Vũ những món đồ hiếm có cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao Tô Vũ cũng là đối tượng mà nhiều người cần phải nịnh nọt.
Trong một căn phòng sang trọng của một khách sạn tại Tân Hải, Điền Tư Manh đang ngồi trên ghế sô pha nhâm nhi cà phê, ngắm cảnh biển.
Lúc này, một người đàn ông khoảng 50 tuổi từ bên ngoài bước vào, đến bên cạnh Điền Tư Manh, khom người cúi chào và nói: “Thưa cô chủ, việc cô giao đã được hoàn thành.”
Điền Tư Manh gật đầu, đặt tách cà phê xuống và nói: “Tôi biết rồi.”
Dường như việc gửi đi chiếc hộp linh lung cửu chuyển lưu ly ấy không có gì là to tát đối với cô ta, vì thế người đàn ông kia tỏ vẻ không hiểu mà hỏi: “Thưa cô, cô gửi đi một món quý giá như vậy, nếu đối phương không nhận ra được thì sao?”
Điền Tư Manh mỉm cười, hít một hơi thật sâu và nói: “Nếu đối phương không nhận ra được, tôi nghĩ anh ta cũng không có đủ tư cách để hợp tác với chúng ta. Ông cảm thấy tôi nói đúng không?”
Phải nói rằng, Điền Tư Manh có tư duy tỉnh tế hơn nhiều so với lứa tuổi của mình.
Việc cô ta gửi cho Tô Vũ chiếc hộp ấy, là để báo cho anh biết, người đã bắt cóc Bạch Nhãn Hạt Tử trước đây là đến từ Sơn Trang Quy Vân. Kết hợp với việc ‘Tô Vũ đã đến Biển Đen, anh sẽ hiểu răng mình đang nắm giữ thứ mà Sơn Trang Quy Vân muốn có. Lúc đó, người thông minh sẽ biết phải làm gì, bởi Sơn Trang Quy Vân không phải nơi mà bất cứ ai cũng có thể trêu chọc.
Và nếu Tô Vũ hoàn toàn không nhận ra được vật này, thì cũng như lời Điền Tư Manh, anh không có đủ tư cách để hợp tác với Sơn Trang Quy Vân.
Lúc đó, họ sẽ áp dụng các biện pháp cưỡng chế, giết người cướp tài sản.
“Hai nhà kia có động thái gì không?” Điền Tư Manh hỏi trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thưa cô, phía Cẩm Thượng Cư có vẻ đang có hành động, con trai của Tê Dự là Tê Hoan, dường như đang tìm Sơn Trang Quy Vân chúng ta gây phiền toái. Về phía nước ngoài thì tạm thời chưa có gì, nhưng chúng tôi sẽ theo dõi liên tục.” Người bên cạnh trả lời.