Rate this post

Đặc biệt là Lương Dịch Phương, vì đã lớn tuổi, chân tay luôn có vấn đề, nhưng sau khi đến đây bà có thể đi dạo phố với Lâm Thiến cả buổi mà không gặp trở ngại gì.

Nhưng không phải vì Tô Vũ keo kiệt, dù sao người ta cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều, chỉ là đến ở thôi mà. Hơn nữa nhà anh vẫn còn nhiều phòng dư thừa.

Nhưng nếu như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng nhà mình sẽ trở thành khách sạn à? Vì thế Tô Vũ mới từ chối, khiến Từ Thiên Thành cảm thấy hơi khó xử.

‘Thấy kế đầu không thành, Từ Thiên Thành lập tức nghĩ ra kế khác, ngăn Tô Vũ lại nói: “Anh Tô, vậy thế này được không, tôi làm được mọi việc, để tôi làm người hầu trong nhà ngài nhé.”

Dù sao cũng chỉ cần được ở đây thôi, bất cứ hình thức nào đối với ông ta cũng không khác nhau.

Hơn nữa, hiện nay Thiên Thành Bang đều giao cho Từ Nguyên quản lý hết, nếu ông ta là Thái Thượng Hoàng mà cứ can thiệp thì người trẻ tuổi khó mà phát huy hết. Ông ta cũng nhân cơ hội này để rèn luyện Từ Nguyên xem thằng nhóc ấy có tự lập được không khi thiếu mình.

Ngẫm lại đường đường là nhân vật số một ở Thượng Nhiêu, vậy mà giờ đây phải làm người hầu quét dọn ở chỗ này, nếu tin này truyền ra thì chắc chắn sẽ là một tin tức lớn.

Tô Vũ hít một hơi thật sâu, nhìn ông ta nói: “Tôi biết trong lòng ông đang nghĩ gì, ông yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu.”

Nghe Tô Vũ nói thế, Từ Thiên Thành cũng biết thức thời giữ im lặng. Nhưng trong lòng ông ta rất rõ ràng, đi theo Tô Vũ chắc chắn sẽ không sai.

“Kim viện trưởng, thế nào rồi, có manh mối gì chưa?” Bên phòng khách, Mã Hiểu Lọ ngoan ngoấn ngồi xổm bên cạnh Kim Vạn Thuỷ như một học sinh, giúp ghỉ lại âm phổ.

Thấy Tô Vũ đi vào, Kim Vạn Thuỷ ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: “Tô tiên sinh, có điều rất kỳ lạ đây, đoạn âm luật rất ngắn, chỉ có bốn chữ, tôi cũng không biết nó có nghĩa gì.”

Lúc này, Mã Hiểu Lộ cầm tờ giấy ghi mấy chữ đó, nói với Tô Vũ: “Những chữ này là, Quy Vân Sơn Trang, ý nghĩa gì vậy? Cảm giác hơi giống gợi ý bí ẩn.”

Trái lại, Từ Thiên Thành nhìn thoáng qua rồi lập tức nói: “Chẳng lẽ là Sơn Trang Quy Vân?”

Vừa nghe cái tên ấy, Kim Vạn Thuỷ như được sáng tỏ, vỗ trán nói: “Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra chứ. Chắc chắn là Sơn Trang Quy Vân mà.”

Trước đó vì Mã Hiểu Lộ đã sờ vào chiếc hộp nên khi bắt đầu ghi âm phổ, cô đã ghi “quy vân” trước, rồi “sơn trang” tự nhiên được ghi sau. Bây giờ Từ Thiên Thành nhắc lại, Kim Vạn Thuỷ mới nhận ra.

“Sơn Trang Quy Vân là nơi nào vậy?” Tô Vũ nhìn Từ Thiên Thành hỏi, vì ông ta có thể đọc ra cái tên thì ít nhiều cũng biết điều gì đó.

Từ Thiên Thành suy nghĩ rồi nói: “Sơn Trang Quy Vân không đơn giản đâu. Nhưng tôi nghĩ Kim viện trưởng của chúng ta sẽ hiểu rõ hơn nhỉ?”

Kim Vạn Thuỷ gật đầu, cởi bỏ găng tay nói: “Đúng là hiểu khá rõ. Sơn trang này đã tồn tại trước khi nước ta thành lập, là một trong ba môn phái hàng đầu của giới giang hồ, làm nghề buôn bán cổ vật. Bộ sưu tập của họ chẳng kém gì bảo. tàng của chúng tôi. Nếu thứ này xuất phát từ Sơn Trang Quy Vân thì cũng không lạ”

Nói như vậy thì những kẻ tặng vật này và bắt cóc Bạch Nhãn Hạt Tử là cùng một nhóm người, thì chính là người của Sơn Trang Quy Vân.

Tô Vũ mỉm cười, thấy đối phương cố tình làm ra vẻ khó hiểu, rõ ràng chỉ muốn dọa nạt mình, cho mình biết sức mạnh của Sơn Trang Quy Vân để trong lòng Tô Vũ sinh ra sợ hãi.

Nhưng đôi khi khôn quá cũng thành ngu, nếu đối phương tiếp tục giữ vẻ bí ẩn, có lẽ Tô Vũ sẽ e ngại. Nhưng bây giờ họ tự giới thiệu ngay từ đầu, lại khiến Tô Vũ hiểu rõ ngọn ngành.

Dù sao cũng chỉ là một thế lực gia tộc mà thôi, thử hỏi làm sao Tô Vũ có thể để một thế lực gia tộc vào mắt chứ? Đối phương càng như vậy, Tô Vũ càng không muốn để ý, anh vẫn không tin rằng họ dám động thủ với mình.

Kim Vạn Thuỷ nhìn đoạn âm luật vừa ghi, ông ta không hiểu tại sao chiếc hộp. lại chỉ ghi bốn chữ đó. . Truyện Khác

‘Tô Vũ cầm chiếc hộp đưa cho Kim Vạn Thuỷ, nói: “Kim viện trưởng, cảm ơn, món đồ này thuộc về ông rồi.”

Kim Vạn Thuỷ hoàn hồn, tuy Tô Vũ đã nói muốn tặng ông ta vật này nhưng hai người không quen, vừa gặp đã tặng đồ quý giá, ông ta cũng không thể không biết xấu hổ mà nhận được. Dù sao cũng nên từ chối qua loa đã, nếu không người ta còn tưởng mình khao khát thứ này.

“Tô tiên sinh, thế này tuyệt đối không được đâu. Đồ vật quý giá thế này, chỉ được nhìn thoáng qua là tôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, nếu nhận thì thật sự không xứng đáng.” Kim Vạn Thuỷ định trả lại chiếc hộp cho Tô Vũ.