“Em nghĩ, nên để bà ta chịu sự trừng phạt của pháp luật, dù trong hoàn cảnh tâm lý nào làm việc đó. Bởi vì hành vi của bà ta đã gây ra tổn thất không thể cứu vãn cho chúng ta, đặc biệt là cha. Nhưng em lại không mong anh tự ý xử lý việc này.”
Ý của Mã Hiểu Lộ rất rõ ràng, cô biết chỉ cần Tô Vũ muốn, Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo, bất kỳ ai cũng có thể khiến Lý Nguyệt Hoa biến mất vĩnh viễn mà không ai hay biết.
Đó chính là tự ý xử lý mà Mã Hiểu Lộ nói, nói trắng ra, cô không muốn tay Tô Vũ vấy máu, mặc dù đôi khi cô cũng thấy Lý Nguyệt Hoa đáng chết.
“Thật trùng hợp, anh cũng nghĩ vậy.” Tô Vũ gật đầu, đồng ý với Mã Hiểu Lộ.
…
Bên kia, Lý Nguyệt Hoa vẫn đang trong trạng thái bồn chồn vô hạn, chính xác hơn, nên nói là chìm đắm trong sự tự trách vì lỡ tay giết Tô Nhạc Luân.
“Nói cho em một tin tốt, hôm nay cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe của em, nhưng lại không phát hiện bất kỳ manh mối nào, nên dù thế nào cũng không điều tra đến em được. Vụ này sẽ trở thành bí ẩn mà trời biết đất biết, em biết anh biết. Chúng ta nên ăn mừng thôi.”
Quách Tự Cường ở bên cạnh tự tin nói.
Chính ông ta đã giúp Lý Nguyệt Hoa dựng nên lời nói dối thấu trời này. Dùng cách xe bị mất trộm để tạo bằng chứng ngoại phạm cho Lý Nguyệt Hoa, đổ tất cả tội lỗi lên đầu một hung thủ không tồn tại.
Ông ta cảm thấy mình thực sự quá thông minh, nhưng ông ta chắc chắn không nghĩ ra, còn có một Từ Thiên Thành xem truyện trinh thám Sherlock Holmes, đã phân tích ra tất cả.
Nhưng Lý Nguyệt Hoa lại không hề vui mừng vì thoát khỏi vòng pháp luật. Ngược lại, bà ta trợn mắt nói: “Nhạc Luân chết rồi!”
Nghe thấy Lý Nguyệt Hoa vẫn còn nhớ tới Tô Nhạc Luân, Quách Tự Cường cảm thấy tức giận vô cùng. Bao nhiêu năm qua, chẳng phải ông ta cũng sống trong thế giới tăm tối đó sao?
Người phụ nữ đã sinh con cho ông ta, nhưng lúc nào cũng nằm trong vòng tay của người khác.
Không những thế, khi đối mặt với người đàn ông đó, ông ta còn phải cố gắng cười tươi.
Điều này khiến tâm lý ông ta dần dần trở nên méo mó, thậm chí ông ta đã từng có ý định giết Tô Nhạc Luân. Nhưng ông ta quá nhát gan nên không dám hành động.
Thật may là hành động nóng vội của Lý Nguyệt Hoa đã thực hiện được ước muốn của ông ta, khiến ông ta cảm thấy rất thỏa mãn.
“Anh nói này, rốt cuộc trong lòng em đang nghĩ gì vậy? Bây giờ em nên vui mừng chứ.” Quách Tự Cường nhìn Lý Nguyệt Hoa với vẻ không hài lòng và quở trách.
“Em vui, tại sao em lại vui…” Lý Nguyệt Hoa thực sự không tìm được lý do để vui mừng.
“Em hãy suy nghĩ kỹ đi, Tô Nhạc Luân đã chết rồi, như vậy tất cả tài sản sẽ thuộc về em cả mà đúng không? Tất cả tài sản đều là của chúng ta, cuối cùng gia đình chúng ta có thể sống cùng nhau, em không hiểu sao?”
Quách Tự Cường dùng cả hai tay nắm vai Lý Nguyệt Hoa và lắc mạnh, dường như muốn lắc cho bà ta tỉnh.
Nhưng Lý Nguyệt Hoa vẫn có vẻ mặt xám xịt và nói: “Tài sản? Tài sản có ích gì, anh nói xem liệu chúng ta có thể dùng tài sản đó để đổi lại ông ấy không?”
Lúc này, đầu óc của Lý Nguyệt Hoa chỉ nghĩ đến Tô Nhạc Luân mà thôi. Thực ra đối với bà ta, Quách Tự Cường có lẽ chỉ là công cụ để trả thù Tô Nhạc Luân vì ông ta đã có Lâm Thiến ở bên ngoài, lạnh nhạt với bà ta.
Nói cách khác, ngay từ đầu cho đến hiện tại, bà ta không hề có tình cảm gì với Quách Tự Cường cả. Người mà bà ta thực sự quan tâm vẫn là Tô Nhạc Luân.
“Anh thấy em thực sự đã điên rồi, ban đầu trong đầu en không phải chỉ muốn có nhiều tài sản hơn sao? Bây giờ em đã có được tất cả rồi, em còn tiếc gì nữa?”
Quách Tự Cường không hiểu được suy nghĩ của Lý Nguyệt Hoa lúc này.
“Em nên suy nghĩ thật kỹ đi. Chẳng mấy chốc sẽ có luật sư đến tìm em để bàn về việc chia tài sản. Anh hy vọng lúc đó em vẫn giữ được tâm trạng như hiện tại. Khi chúng ta có được quyền thừa kế, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đến một nơi nào đó tự do thoải mái.”
Quách Tự Cường nhắm hờ hai mắt và tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp dành cho mình. Đêm khuya, thời tiết hơi se lạnh.
Tô Vũ đứng trên ban công tầng hai, nhìn trăng tròn trên bầu trời, tâm trí bình thản như nước.
Dường như mọi việc đã rõ ràng, tất nhiên điều này dựa trên điều kiện tiên quyết là phân tích của Từ Thiên Thành không có sai sót.
Ít ra trong thời gian ngắn, Tô Vũ không tìm thấy điểm nào sai lệch, mọi thứ đều chỉ ra hung thủ chính là Lý Nguyệt Hoa.
“Anh đang nghĩ gì vậy? Sao chưa đi ngủ?” Không biết ltừ úc nào, Mã Hiểu Lộ đã lén lút đến sau lưng Tô Vũ, ôm choàng lấy cổ anh và nũng nịu nói.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, quay lại ôm eo Mã Hiểu Lộ và hỏi: “Trời lạnh thế này mà em ra đây làm gì, vào ngủ đi.”
Mã Hiểu Lộ hà hơi rồi dựa vào ngực Tô Vũ nói: “Anh cũng biết lạnh à, anh phải sưởi ấm giường cho em đã.”
“Em vào trước đi, anh sẽ vào ngay thôi.” Tô Vũ nhẹ nhàng đẩy ra Mã Hiểu Lộ, đặt tay lên vai cô và cười nói.
Mã Hiểu Lộ gật đầu, quay lưng bước đi, nhưng mới đi được vài bước thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Vũ hỏi:
“Anh đang nghĩ về chuyện của dì Lý phải không?”
Nhìn đôi mắt long lanh dưới ánh trăng của Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ hơi cong môi rồi nói: “Ừm.”