Điền Tư Manh thật ra cũng biết Tề Hoan đang nghĩ gì trong lòng, hoặc có thể nói cô ta có thể thông qua phong cách xử sự trước giờ của Tề Hoan mà phán đoán tiếp theo anh ta sẽ làm gì.
“Điều này tất nhiên là biết, tôi không chỉ biết trong tay ai, mà còn biết người này không dễ đối phó, cho nên mới nhờ ông nội thông báo cho anh cũng đến, chỉ có sức mạnh của hai nhà chúng ta hợp lại mới có thể đối phó với hắn.”
Tuy Điền Tư Manh hiện giờ vẫn chưa nắm rõ lai lịch của Tô Vũ, nhưng trước mặt Tề Hoan cô ta vẫn cố ý phóng đại một chút. Nếu không làm sao tạo ra được ảo giác một mình cô ta xử lý không được chứ?
“Ồ, ngay cả Sơn Trang Quy Vân các cô cũng không tìm được chỗ hạ thủ sao? Tôi còn muốn xem, rốt cuộc là cao nhân phương nào.” Tề Hoan bắt chéo chân, nhướn mày nói.
Nhìn thấy vậy, Điền Tư Manh không khỏi lắc đầu trong lòng, tên Tề Hoan này đúng là có bộ dạng mà một công tử phải có, ngạo mạn coi thường người khác.
Điền Tư Manh gật đầu nói: “Theo tình hình tôi nắm được, người này có liên hệ với Hải Đông Hội ở Tân Hải, Thiên Thành Bang ở Thượng Nhiêu, hoặc có thể nói không đơn giản chỉ là liên hệ. Tôi nghe nói là hắn nắm giữ hai tổ chức khổng lồ này. Cho nên đợi người của Sơn Trang Quy Vân chúng tôi đến rồi, chúng ta cùng ra tay thì sao?”
Nghe đến đây, Tề Hoan nhíu mày, nói như vậy, đối phương đúng là một con rắn đầu sỏ ở Tân Hải.
Chỉ có điều theo anh ta thấy, chó cũng có lúc ngủ gật, tìm cơ hội thừa lúc người ta không đề phòng trực tiếp cướp đoạt luôn cho xong, đâu cần phải phiền phức như vậy.
Mà thực tế, dù là Tề Hoan hay Điền Tư Manh, bọn họ đều không nghĩ tới Tô Vũ ra biển ngoài việc đến Biển Đen ra còn có một mục đích khác.
Đó chính là chữa bệnh cho Thiện Vũ Băng, mà nếu họ điều tra rõ chuyện này, biết được nhà họ Thiện ở Kim Lăng nợ Tô Vũ một ân tình lớn, e rằng cho dù mười Sơn Trang Quy Vân cũng không dám manh động.
Tề Hoan suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ đợi người của các cô đến.”
Tề Hoan bề ngoài đồng ý như thế, nhưng thực tế trong lòng lại đang mừng thầm, hiện giờ người của Sơn Trang Quy Vân vẫn chưa đến, anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội độc chiếm này.
Đợi Điền Tư Manh rời đi, Tề Hoan cười nói: “Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ lấy được thứ thuộc về mình.”
Người bên cạnh nhíu mày: “Chúng ta không cần đợi người của Sơn Trang Quy Vân sao?”
“Đợi họ làm gì? Đợi họ đến chia phần sao?” Tề Hoan tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh, thực chất tất cả những điều này chỉ là cái bẫy Điền Tư Manh thiết kế cho anh ta, anh ta đang từng bước nhảy vào đó mà thôi.
Thực ra nếu Tề Hoan có não thì có thể nghĩ ra, nếu sự tình đơn giản như anh ta tưởng tượng, Điền Tư Manh sang bên này lâu như vậy rồi, tại sao còn chưa ra tay?
Chỉ có điều Tề Hoan tất nhiên không nghĩ được nhiều như vậy, ngạo mạn tự phụ như anh ta cho rằng Điền Tư Manh chỉ là một mỹ nữ tóc dài kiến thức ngắn, làm việc gì cũng sợ bóng sợ gió.
Còn Điền Tư Manh tin rằng, Tô Vũ tuyệt đối không phải đèn dầu dễ thổi tắt, thậm chí cô ta đã nghĩ trong lòng rằng thứ đồ đó tuyệt đối không phải thứ Sơn Trang Quy Vân có thể nuốt trọn, cuối cùng vẫn phải lấy ra chia sẻ với người khác.
Chỉ có điều người này lại không phải Cẩm Thượng Cư mà là Tô Vũ. Tề Hoan chính là một quân cờ mà Điền Tư Manh dùng để thăm dò nền móng của Tô Vũ ở Tân Hải rốt cuộc sâu đến mức nào.
Cô ta cũng biết với tính cách của Tề Hoan, chắc chắn sẽ không đợi người của Sơn Trang Quy Vân đến, đến lúc Tề Hoan thất bại, Sơn Trang Quy Vân mới thừa cơ ra tay, ngồi không hưởng lợi.
Điền Tư Manh cho rằng, Tô Vũ ở Tân Hải dù sao cũng có thế lực không nhỏ, nếu thực sự đánh nhau với Cẩm Thượng Cư, cuối cùng đều là lưỡng bại câu thương, điều này với cô ta đều là lợi mà không có hại. Bởi vì hai bên đều là đối thủ cạnh tranh của cô ta.
Chỉ có điều cô ta đã sai, cô ta thực sự đánh giá quá cao Tề Hoan, bởi vì Tề Hoan trước mặt Tô Vũ nhỏ bé như một con kiến. Khiêu khích Tô Vũ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
“Đúng là phiền ông quá, ông chủ Từ, còn tự mình đưa tôi một chuyến.” Bởi vì ông Trịnh đã chỉ cho Tiêu Tuyết Ny một con đường, đó là muốn tìm được đỉnh đá hoàng thạch, có thể thử vận may với một số người sưu tầm đồ cổ, mà người sưu tầm đồ cổ lớn nhất tất nhiên là viện bảo tàng.
Qua sự giới thiệu của Mã Hiểu Lộ, Từ Thiên Thành tự mình dẫn Tiêu Tuyết Ny đến bảo tàng Thượng Nhiêu xem thử.
“Bác sĩ Tiêu nói gì vậy, tôi cũng đâu có việc gì làm, ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, lại có một mỹ nữ như cô đồng hành, thật là vinh hạnh.”
Thực ra người có thể để Từ Thiên Thành làm tài xế, quả thật không có mấy người.
“Ông chủ Từ, bạn của ông thực sự có thể tìm được đỉnh đá hoàng thạch sao?” Sắp đến Thượng Nhiêu, Tiêu Tuyết Ny thuận miệng hỏi.
“Nói thật, cái đỉnh đá hoàng thạch gì đó cô nói, tôi hoàn toàn mù tịt, không sợ cô cười chê, cho dù đặt ngay trước mặt tôi, tôi cũng chắc chắn không nhận ra. Nhưng bạn tôi tuyệt đối là chuyên nghiệp, cả đời anh ấy đều làm việc với mấy thứ có tuổi đời này, nếu trong số cổ vật của bảo tàng có thứ này, anh ấy chắc chắn sẽ nhớ ra.”