Rate this post

Trên bầu trời đêm ở thành phố Tân Hải, một chiếc máy bay xuyên quốc gia hạ cánh nhẹ nhàng xuống sân bay quốc tế Tân Hải, Tiêu Trường Hà nắm tay Venina bước ra khỏi sân bay.

Lúc này, đứng giữa đám đông, Tiêu Tuyết Ny nhón chân liên tục ngóng nhìn.

“Mẹ ơi, bên này… con ở bên này!”

Thấy Tiêu Tuyết Ny liên tục vẫy tay, Venina tháo kính râm trên mắt xuống, ném vali trên tay, hào hứng chạy tới, ôm chặt lấy Tiêu Tuyết Ny.

“Ôi chao, Tuyết Ny bảo bối của mẹ, con làm mẹ lo lắng quá, để mẹ xem kỹ nào.”

Venina vừa nói vừa nhìn Tiêu Tuyết Ny từ trên xuống dưới, sợ con bé có thiếu tay thiếu chân gì không.

“Mẹ à, chẳng phải con đây vẫn khỏe mạnh sao.”

Tiêu Tuyết Ny ôm cổ Venina cười nói.

Lúc này Tiêu Trường Hà kéo hai vali lớn bước tới, Tiêu Tuyết Ny nhảy qua, ôm chầm lấy ông, dụi đầu vào lòng ông làm nũng: “Cha ơi, con nhớ cha muốn chết.”

Tiêu Trường Hà cười khổ: “Nhớ cha sao không thấy con về thăm cha?”

“Tại con bận công việc mà”

Tiêu Tuyết Ny chu môi cười trả lời.

Sau đó Venina nắm tay Tiêu Tuyết Ny bắt đầu hỏi han “ríu rít”, gần như hỏi đi hỏi lại mọi thứ từ ăn ở đi lại của Tiêu Tuyết Ny, có khi quên rồi còn quay lại hỏi tiếp.

Với điều này, Tiêu Tuyết Ny đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.

Phùng Chí Viễn cũng bước tới nhận lấy một vali từ tay Tiêu Trường Hà: “Vội vàng về đây vậy sao?”

Hai người là bạn cũ nhiều năm, Phùng Chí Viễn là hậu duệ của một nhánh nhà họ Tiêu ngày xưa, ông nội theo nhà họ Tiêu di cư ra nước ngoài, từ nhỏ lớn lên cùng Tiêu Trường Hà, tình cảm hai người tuy không phải anh em ruột, nhưng còn thân hơn anh em.

“Sao có thể không vội, người của Sơn Trang Quy Vân và Cẩm Thượng Cư: chắc đã lần lượt hành động rồi nhỉ? Tôi vốn đã không chiếm thiên thời địa lợi, đến thời khắc này, tất nhiên vẫn phải về một chuyến.” Lần này Tiêu Trường Hà trở về, mục đích chính vẫn là chuyện chưa xong 30 năm trước.

Phùng Chí Viễn lắc đầu: “Tuy chúng ta không chiếm thiên thời địa lợi, nhưng chúng ta lại chiếm nhân hòa.”

“Ð, ý anh là sao?” Tiêu Trường Hà hỏi.

“Còn có thể là sao nữa, tất nhiên là Tuyết Ny, nó chính là nhân hòa của chúng ta, quay về chúng ta có thể trực tiếp bước qua Sơn Trang Quy Vân và Cẩm Thượng Cư, gặp mặt Tô Vũ, đến lúc đó nên nói thế nào, tùy anh quyết định.” Phùng Chí Viễn cho rằng, có Tiêu Tuyết Ny ở giữa, chuyện này chắc sẽ dễ giải quyết, ít nhất tuyệt đối không thể thảm như người của Cẩm Thượng Cư.

“Ha ha ha, anh nói mấy chuyện này đều là thật sao? Vậy tôi lại rất muốn gặp xem sư phụ của Tuyết Ny trông ra sao.” Nghe cách Tô Vũ xử lý đám người Cẩm Thượng Cư, ngay cả Tiêu Trường Hà vốn ít cười cũng không nhịn được “ha ha” cười lớn.

“Muộn thế này rồi, anh còn định đi đâu vậy?” Khoảng 9 giờ tối, Tô Vũ mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, lúc này trời đã tối, bầu trời còn rơi mưa thu thấm nhuần vạn vật, Mã Hiểu Lộ lo lắng hỏi.

“À, có người bạn hẹn gặp mặt tối nay, anh ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi.” Tô Vũ ôm eo Mã Hiểu Lộ trìu mến nói.

“Bạn nào lại hẹn gặp muộn thế, không phải lại là tên Bạch Nhấn Hạt Tử rơi xuống cống ngầm hôm trước chứ?” Mã Hiểu Lộ vừa nghĩ đến bộ dạng của Bạch Nhấn Hạt Tử tối hôm đó là muốn bật cười.

Mà từ sau khi Tô Vũ nhắc đến mấy hôm trước, Mã Hiểu Lộ lại càng ấn tượng sâu sắc hơn với người này.

Nhưng nếu Mã Hiểu Lộ không nói, Tô Vũ cũng suýt quên mất, dường như. dạo gần đây Bạch Nhấn Hạt Tử vẫn không có tin tức gì.

Không biết tình hình của đám người Dạ Oanh thế nào, Tô Vũ muốn chữa khỏi cho Tô Nhạc Luân, cũng như tăng tốc tu luyện của bản thân, đều không thể thiếu thanh bảo kiếm hiếm có chịu được long hỏa kia.

Nhưng thực ra Tô Vũ cũng không lo lắng, 10 triệu của anh không dễ dàng đổ sông đổ biển như vậy.

Tô Vũ là người thế nào, có lẽ Dạ Oanh không rõ, nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử lại hiểu rất rõ, nên tin rằng Bạch Nhãn Hạt Tử cũng sẽ theo dõi sát sao đối phương, bởi ông ta biết nếu đám Dạ Oanh chạy mất, người đầu tiên Tô Vũ tìm chính là ông ta.

“Thôi được rồi, ngủ sớm đi. Nếu ban đêm đói bụng thì bảo Tiểu Thúy nấu cho em ít mì, không được trực tiếp lấy đồ trong tủ lạnh ăn nghe chưa.”

Tô Vũ đặt hai tay lên vai Mã Hiểu Lộ dặn dò.

Mấy hôm nay Tô Vũ đều không cho Mã Hiểu Lộ uống thuốc nữa, chỉ muốn xem thử, sau khi ngừng thuốc thì cơ thể Mã Hiểu Lộ sẽ có biến hóa gì, rồi mới xác định liều lượng thuốc tiếp theo.

“Biết rồi, lải nhải như bà già ấy.” Tay Mã Hiểu Lộ nhẹ nhàng cù vào eo Tô Vũ, cười nũng nịu.

Tô Vũ hôn nhẹ lên trán Mã Hiểu Lộ, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Mưa phùn mịn đọng thành giọt nước long lanh trên lá cây, lách tách rơi xuống bãi cỏ mềm, rơi lên đầu Tô Vũ.