Hai người hai bên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Ngạo vừa ra lệnh, hai người họ gật đầu rồi cùng ra tay, hai ba chiêu đã trói Tề Dự lại.
Sau đó, ném Tề Dự vào trong thùng như ném cá mặn.
Loạt biến cố bất ngờ này khiến Tề Dự hoàn toàn không kịp phản ứng, vẫn đang ra sức giãy giụa muốn thoát ra khỏi thùng.
Nhưng đáng tiếc tay chân đều bị trói chặt, hoàn toàn không nhúc nhích được.
“Thẩm Ngạo, rốt cuộc ông muốn làm gì, nếu ông dám động đến tôi, sẽ có hậu quả thế nào, ông tự hiểu rõ. Biết điều thì ngoan ngoãn thả tôi ra.” Tề Dự trừng mắt nhìn Thẩm Ngạo nói lời lẽ nghiêm khắc.
Dường như trong giọng nói này, nhiều người đều có thể nghe ra mấy phần uy hiếp.
Thẩm Ngạo mỉm cười, hai tay chống lên mép thùng gỗ: “Tề gia chủ, ông vừa đến đây, tôi đã nhắc nhở ông, tốt nhất đừng đập nồi dìm thuyền, nếu không sẽ chẳng có lợi gì cho ông. Nhưng ông lại cứ khăng khăng không uống rượu mời mà uống rượu phạt. Tôi cũng thực sự bó tay.”
Nói xong, Thẩm Ngạo ra hiệu cho hai người bên cạnh, hai người lấy ra băng dính, không nói hai lời đã dán miệng Tề Dự lại.
Ngay cả cơ hội nói vài câu cuối cùng cũng không có, theo tiếng “rầm” một cái, nắp thùng gỗ được đậy lại, Tề Dự mới biết thế nào là hối hận.
Trước đó Điền Tư Manh từng nhắc nhở ông ta “còn sống không tốt sao”? Vừa rồi Thẩm Ngạo cũng nhắc ông ta đừng đập nồi dìm thuyền.
Nhưng Tề Dự cứng đầu cứng cổ, hoàn toàn không nghe, nên mới có kết cục như bây giờ, ông ta tưởng đời này của mình đã xong rồi.
Chỉ là Tô Vũ cũng không định làm gì ông ta, chỉ cho ông ta nếm chút đau khổ vì không nghe lời thôi.
“Cha, cha học cái này ở đâu vậy?” Thẩm Hân Duyệt nhìn cái thùng gỗ, che miệng cười khúc khích.
Trước kia khi xử lý người, Hải Đông Hội chưa bao giờ làm như vậy.
Thẩm Ngạo nói với hai người: “Khiêng thùng lên xe, chú ý nhẹ tay một chút.”
Nhìn thùng gỗ được khiêng đi, Thẩm Ngạo cũng cười theo: “Cha nào con nấy, chiêu này là Tô tiên sinh nghĩ ra. Lần trước…”
Sau đó Thẩm Ngạo kể chi tiết cho Thẩm Hân Duyệt nghe một lượt về cảnh ngộ của Tề Hoan lần trước.
Nghe xong, Thẩm Hân Duyệt cười đến mức không thẳng lưng lên được. Cô ta cũng từng thấy khá nhiều thủ đoạn xử lý người, nhưng thủ đoạn thú vị như của Tô Vũ thì đây là lần đầu tiên nghe nói.
“Không ngờ Tô tiên sinh lại vui tính như vậy, có cơ hội nhất định phải học hỏi với anh ấy mới được.” Trước đây Thẩm Hân Duyệt luôn vô thức khoác lên Tô Vũ một tấm màn che mặt lạnh lùng tàn nhẫn.
Bởi vì Thẩm Hân Duyệt biết rõ Tô Vũ giết người không chớp mắt.
Mà theo phong cách xử sự của Tô Vũ trong lòng cô ta, chắc chắn sẽ không chút do dự giết chết Tề Dự mới phải.
“Alô, Tô tiên sinh, tôi đã tiếp Tề gia chủ rồi.” Thẩm Ngạo gọi điện cho Tô Vũ, nói sơ qua tình hình bên này.
Tô Vũ liếm môi cười nói: “Haha, biết rồi, người của Cẩm Thượng Cư đã nóng vội như vậy, thì để ông ta lên thuyền trước đi, trực tiếp đưa ông ta qua tìm Bạch Nhãn Hạt Tử là được.”
Tô Vũ mượn thuyền của Bạch Nhãn Hạt Tử, vốn dĩ Tô Vũ nghĩ, nếu Tề Dự còn đủ thức thời thì nên nghe lời khuyên.
Không ngờ ông ta cứng đầu ngu xuẩn như vậy, nên để ông ta khỏi gây thêm rắc rối, Tô Vũ đành phải sắp xếp để ông ta trên thuyền trước.
“Hân Duyệt, con đưa Tề gia chủ đến bờ biển Đông Hải, tìm Bạch Nhãn Hạt Tử, một chiếc thuyền màu trắng.” Cúp điện thoại, Thẩm Ngạo nói với Thẩm Hân Duyệt.
Thẩm Hân Duyệt sửng sốt rồi hơi ngượng ngùng nói: “Cha, thật sự đưa Tề gia chủ đi như vậy sao? Có hơi không ổn không?”
Dù sao thì Cẩm Thượng Cư cũng có chỗ đứng trong giang hồ, Tề Dự với tư cách gia chủ Cẩm Thượng Cư, nói gì thì nói cũng có chút khí phách “có giết cũng không thể nhục”.
Đưa ông ta đi như vậy, sau này truyền ra ngoài, Tề Dự sẽ mất mặt lắm.
“Không có gì không ổn cả, Tô tiên sinh nói rồi, mau đưa đi đi.” Thực ra, nếu Thẩm Ngạo tự xử lý thì tuyệt đối không dám làm vậy.
Dù là người hay tổ chức trong giang hồ, từ xưa đến nay đều nên “oan gia nên giải không nên kết”. Cẩm Thượng Cư cũng không phải đèn cạn dầu, hôm nay đóng gói Tề Dự gửi lên thuyền, sau này mối thù giữa Hải Đông Hội và Cẩm Thượng Cư coi như đã kết.
Sau này gặp nhau trên giang hồ, chỗ nào có thể hãm hại đối phương thì tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nhưng tất cả đều là ý của Tô Vũ, Thẩm Ngạo tin rằng, Tô Vũ đã dám làm vậy, chắc chắn có lòng tin Cẩm Thượng Cư ăn thiệt thòi cũng không dám nói một chữ “không”.