Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Rate this post

Sống với người nhà Tô Vũ lâu như vậy, khí tức trên người mỗi người Mao Đầu đều rất quen thuộc, vừa rồi tai nạn Tiểu Thúy gặp phải, Mao Đầu đã nhạy bén bắt được.

“Mày nói gì? Trong nhà xảy ra chuyện gì?” Vừa nghe trong nhà có chuyện.

Tô Vũ lập tức cảm thấy hối hận vô cùng, vẫn là anh sơ ý quá mức, vốn tưởng chỉ là khoảng thời gian ngắn chưa đầy nửa ngày hoàn toàn không thể xảy ra chuyện gì, ai ngờ, đôi khi số trời lại như vậy, khiến người ta khó lường.

“Không rõ lắm, nhưng tình hình không lạc quan, tôi có thể cảm nhận được, sinh mạng, sinh mạng của họ đang bị đe dọa.” Mao Đầu cũng căng thẳng theo.

“Không được, chúng ta nhất định phải lập tức quay về, với tốc độ nhanh nhất.” Mao Đầu quay lại, hai mắt phát ra ánh sáng xanh nói với Tô Vũ.

Tô Vũ nghiến chặt răng, còn có thể nhanh đến mức nào chứ? Bây giờ tốc độ nhanh nhất cũng chỉ là cưỡi giao long bay về, nhưng nếu thực sự nguy cấp như Mao Đầu nói, chỉ sợ cũng không kịp.

Bởi vì rất có thể nguy hiểm xảy ra trong chớp mắt, rồi để lại hậu quả không thể đảo ngược.

“Tô tiên sinh, sao không nói gì vậy?” Điền Tư Manh nhìn Tô Vũ lấy làm lạ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Chỉ là Tô Vũ lại như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Điền Tư Manh, nhìn Mao Đầu một cái rồi đứng dậy.

Chưa đầy nửa phút, một con giao long có thân hình to lớn xé nước trồi lên, từ từ tiến về phía con thuyền.

Tô Vũ và Mao Đầu lần lượt nhảy lên, kèm theo một trận gió, con giao long đó lao lên bầu trời với tốc độ cực nhanh, uốn lượn như rắn bay, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.

“Này…” Qua một lúc lâu Tiêu Trường Hà mới thốt ra một chữ.

Lòng bàn tay của Điền Tư Manh toàn mồ hôi lạnh, hít sâu một hơi rồi nói: “Cưỡi rồng lên trời, e rằng đây chính là thần tiên trong truyền thuyết.”

“Cút đi!” Nhìn Hoàng Ngư Ma Ma không ngừng tiến lại gần, Mã Hiểu Lộ cầm dao cắt hoa quả đặt ngang trước người, tay kia đẩy Lâm Thiến ra sau lưng mình.

“Hừ, giờ biết sợ rồi à? Tao sẽ cho bọn mày nếm mùi vị của sự khiếp sợ.”

Sau khi Hoàng Ngư Ma Ma nói xong, Long Xà Trượng trong tay lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, rồi một con rắn trên đó như sống lại, phun lưỡi từ tay Hoàng Ngư Ma Ma bò xuống đất.

Nhờ ánh sáng của đèn chùm trong phòng khách, Mã Hiểu Lộ nhìn rõ mồn một, toàn thân con rắn đó màu đỏ máu, ngay cả vảy cũng ánh màu máu.

Nhưng lưỡi nó le ra từ miệng lại có màu trắng, cho người ta cảm giác quỷ dị chết chóc.

Nhìn con rắn không ngừng tiến lại gần mình, Mã Hiểu Lộ dứt khoát ném con dao trong tay ra.

Nhưng không có gì bất ngờ, hoàn toàn không có tác dụng gì, thậm chí, do căng thẳng nên tay hơi run, ở khoảng cách gần như vậy, Mã Hiểu Lộ lại ném trượt.

Hoặc có thể nói, là Mã Hiểu Lộ không dám ném trúng, bởi vì cô sợ vì thế mà chọc giận con quái vật trông đã khiến người ta khó chịu này.

Chỉ thấy con huyết mãng từ từ ngẩng đầu lên, lúc này cái lưỡi trắng đó đã cách mặt Mã Hiểu Lộ không quá một thước.

Nhưng đuôi nó vẫn để trên Long Xà Trượng trong tay Hoàng Ngư Ma Ma, bởi vì cây gậy chính là nguồn sức mạnh của nó.

Vốn dĩ Mã Hiểu Lộ định nhắm mắt chờ chết, nhưng không biết tại sao, dường như con rắn càng tiến gần, Mã Hiểu Lộ lại càng không thấy sợ hãi, ngược lại có một sự kích thích dù có chết cũng phải cắn nó vài phát.

Chỉ thấy cô nắm chặt hai nắm tay, nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn con huyết mãng, ánh mắt dần dần từ sợ hãi chuyển thành phẫn nộ, hai mắt như có ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy.

Có một loại sức mạnh như muốn bộc phát ra, không thể khống chế, nhưng vô cùng mạnh mẽ.

Hoàng Ngư Ma Ma trợn mắt, Long Xà Trượng trong tay xoay một vòng.

“Hưởng thụ bữa ăn ngon của mày đi.”

Hoàng Ngư Ma Ma vừa dứt lời, con huyết mãng lập tức há to miệng như chậu máu, hai chiếc răng nanh sắc nhọn ngẩng cao, lao thẳng về phía mặt Mã Hiểu Lộ.

“Chíp~”

Một tiếng kêu dài của chim vang lên trong đầu Mã Hiểu Lộ, trong chốc lát bóng một con chim lớn cánh vàng phản chiếu trong mắt Mã Hiểu Lộ, chỉ thấy con chim đó dang rộng đôi cánh, như muốn mạnh mẽ lao ra!