Rate this post

Lời này khiến cô nhân viên đứng bên cạnh giật mình, chỉ thấy cô ấy nhìn Tô Vũ liên tục xua tay: “Vị tiên sinh này, anh đừng kích động.”

Thực ra ý ngầm của cô ấy là muốn nhắc nhở Tô Vũ, chiếc xe này rất đắt, đừng nên nói khoác như vậy.

Nói cách khác chính là cô ấy cho rằng Tô Vũ căn bản không mua nổi, chỉ là không nói ra miệng thôi.

Cũng không thể trách cô nhân viên nhìn người một cách phiến diện được, bởi vì nếu Tô Vũ thực sự có thể tùy tiện mở miệng mua chiếc Ferrari kia, thì với tài sản như vậy tuyệt đối không thể đến cửa hàng xem một chiếc Volkswagen Beetle được.

Mã Hiểu Lộ cũng nhẹ nhàng kéo tay Tô Vũ, muốn nhắc anh đừng kích động.

Tô Vũ quay đầu cười với cô: “Coi như quà anh tặng em không được sao? Người phụ nữ phá của.”

Mã Hiểu Lộ chun mũi không nói gì nữa, chỉ là trong lòng cô nghĩ, công ty mình mới thành lập chưa lâu, nếu mình lái chiếc xe đắt tiền thế này đi làm, liệu có quá phô trương không nhỉ.

Chị Tôn khoanh tay trước ngực nói: “Hừ, ở đây giả bộ làm gì? Mua ư? Anh biết chiếc xe này đáng giá bao nhiêu tiền không? Tôi nói ra sợ làm anh hoảng hồn đấy.”

Tô Vũ nhíu mày nói: “Ồ, vậy tôi lại muốn nghe xem có thể làm tôi hoảng hồn không, nói nghe thử nào.”

Chị Tôn vênh cổ tiếp tục nói: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nói thật cho anh biết, chiếc xe này trị giá hơn 4 triệu, chỉ riêng tiền sửa chữa chỗ các người làm hỏng lúc nấy cũng đủ để các người mua một chiếc xe mới rồi, không biết vị tiên sinh này còn cảm thấy mình mua nổi không?”

Chị Tôn nói với giọng mỉa mai, khiến Mã Hiểu Lộ nghe xong cũng thấy rất khó chịu, đúng là bộ dạng coi thường người bình thường.

Tô Vũ cười lạnh một tiếng: “Tôi còn tưởng đắt lắm cơ, mua sao lại không mua chứ, bây giờ mua luôn, hơn nữa còn trả tiền mặt.”

Bên này xảy ra tranh cãi, quản lý nghe tin chạy tới nhìn cô nhân viên lúc nãy hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Cô nhân viên đó kể sơ lược tình hình, quản lý gật đầu.

Sau đó nhìn Tô Vũ cúi chào: “Vị tiên sinh này thực sự xin lỗi, tôi họ Tiêu, là quản lý cửa hàng. Đúng là do biển đèn của chúng tôi có chút vấn đề, chúng tôi…”

Vốn dĩ quản lý định nói mọi người thương lượng chuyện bồi thường là được, cửa hàng cũng sẽ chịu trách nhiệm tương ứng.

Chỉ là Tô Vũ lại trực tiếp cắt ngang lời anh ta: “Bây giờ không phải chuyện biển đèn, mà là tôi muốn mua chiếc xe này, không biết có vấn đề gì không?”

Quản lý Tiêu do dự một chút rồi nói: “Vị tiên sinh này, thực sự xin lỗi, thành thật mà nói chiếc xe này đã có người đặt trước rồi, nên có lẽ không thể bán cho. anh”

Bởi vì chiếc Ferrari 488 này có giá khá đắt, nên cửa hàng cũng chỉ có một chiếc, đã bị một vị công tử đặt trước, có lẽ sắp tới sẽ đến lấy xe, đến lúc đó nếu không có xe, chắc chắn sẽ gây bất mãn cho đối phương, mà anh ta biết, vị công tử kia không dễ chọc chút nào.

“Vậy nếu tôi nói tôi nhất định phải mua thì sao?” Lúc này Tô Vũ có phần cố tình gây sự rồi, người ta đã nói rất rõ ràng là đã có người mua nhưng Tô Vũ vẫn không chịu nhượng bộ.

Mã Hiểu Lộ kéo tay Tô Vũ nói: “Hay thôi đi, em lái loại xe này hơi phô trương quá.”

‘Tô Vũ nhẹ nhàng ôm Mã Hiểu Lộ vào lòng nói với quản lý: “Quản lý Tiêu phải không, tôi không quan tâm anh dùng cách nào, tôi đã nói, hôm nay tôi nhất định phải mua chiếc xe này.”

Lúc này chị Tôn cũng hơi nghi hoặc, bởi vì theo lẽ thường, cửa hàng đã cho Tô Vũ bậc thang đi xuống rồi, anh nên thuận theo mới phải, với thái độ bây giờ, chẳng lẽ thực sự có đủ vốn mua chiếc xe này sao.

Nhưng cho dù có mua nổi, chắc cũng sẽ tiêu tốn phần lớn tiền tiết kiệm, nên chị Tôn khuyên nhủ: “Này anh à, đừng khổ sở chết vì mặt mũi, anh mua chiếc xe này về để rỉ sét cũng không hay lắm, dù sao mua nổi chưa chắc đã chạy nổi.”

Ý mỉa mai của chị Tôn rất rõ ràng, đến mức Mã Hiểu Lộ cũng không nhịn được nữa: “Chị nói chuyện kiểu gì vậy, khó nghe quá, sao chị biết bọn tôi mua nổi nhưng chạy không nổi? Tặng chị một câu đừng nhìn người qua khe cửa mà coi thường người ta.”

Quản lý cũng ý thức được điểm này, chị Tôn bình thường vốn đã vậy, có một số khách hàng cô ta còn không thèm tiếp, bởi vì cô ta cảm thấy những người đó xem nửa ngày cuối cùng lại không mua thì thực sự lãng phí thời gian của cô ta.

Ngoài ra, trong công việc hàng ngày còn nhắm vào đồng nghiệp, nếu không phải vì doanh số bán hàng của cô ta đủ tốt, thì đã bị sa thải rồi.

Quản lý liếc chị Tôn một cái, cô ta cũng rất biết điều mà ngậm miệng lại.

Sau đó quản lý nhìn Tô Vũ nói: “Vị tiên sinh này, nếu anh nhất quyết muốn mua, tôi sẽ gọi điện hỏi thử, nếu vị tiên sinh kia đồng ý nhượng lại, chúng tôi sẽ bán cho anh, nếu không được, tôi cũng thực sự bó tay.”

Quản lý nói xong, Tô Vũ kéo Mã Hiểu Lộ ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, bảo quản lý cứ gọi điện đi.