Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Rate this post

Chị Tôn liếc trắng mắt với Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, vị công tử kia là khách hàng của cô ta, đồng thời cô ta cũng biết đối phương không phải người bình thường, ở Tân Hải ai mà đắc tội anh ta, cuối cùng đều không có kết cục tốt, cô ta chỉ việc đứng bên cạnh xem kịch vui là được.

Cô nhân viên lúc nấy bưng hai cốc nước đặt trước mặt Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, khẽ nói: “Tiên sinh không nên kích động như vậy, lát nữa nếu đối phương không chịu nhượng lại thì thôi, chúng ta đều là người bình thường, không đáng phải đắc

tội với những kẻ một tay che trời kia, chẳng có lợi gì cho chúng ta cả.”

Cô nhân viên cũng là tốt bụng nhắc nhở, Mã Hiểu Lộ cầm cốc nước uống một ngụm nói: “Hả? Đối phương là người thế nào vậy? Nhưng mà có thể mua chiếc xe đắt thế, chắc chắn không phải người bình thường rồi.”

Cô nhân viên lắc đầu đáp: “Cái này tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết đối

phương có lai lịch không nhỏ, sếp chúng tôi cũng phải đối đãi lễ phép, chiếc xe này nghe nói là anh ta tặng bạn gái làm quà sinh nhật.

Tô Vũ bắt chéo chân dựa vào sofa gọi điện cho Thẩm Ngạo.

“A lô, Tô tiên sinh, cửa và đồ đạc bên ngài đã thay mới xong rồi, còn tổn thất kinh tế trong khu nhà cũng đã thống kê xong, chiều nay tôi sẽ bảo kế toán thanh toán cho họ.”

Sau khi điện thoại kết nối, Thẩm Ngạo liền nói sơ lược những việc Tô Vũ giao cho ông ta, Tô Vũ gật đầu: “Ừm, vất vả rồi. Nhưng nếu ông rảnh thì qua cửa hàng xe này một chuyến, tôi muốn mua một chiếc xe, trên người không mang nhiều tiền lắm”

“Ồ, không sao, tôi gọi điện cho cửa hàng xe là ngài có thể trực tiếp lái xe về được rồi.” Đối với Thẩm Ngạo mà nói, một cú điện thoại quả thực có hiệu quả như ậy, ở Tân Hải ai mà không nể mặt ông ta chứ.

Nhưng vừa nói xong, Thẩm Ngạo cảm thấy làm vậy với Tô Vũ hình như hơi cẩu thả, nên vội vàng sửa lại: “Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không có việc gì, vừa hay qua tham khảo luôn, tôi đến ngay đây.”

Bên này, quản lý Tiêu cũng bấm một số điện thoại: “A lô, Từ tiên sinh, chào anh, tôi là quản lý cửa hàng xe Chính Hưng Tân Hải, có chuyện có lẽ phải làm phiền anh.”

Đối phương sửng sốt: “Ồ, chuyện gì vậy?”

Lúc này anh ta đang ở Tân Hải tự tay bố trí hiện trường, muốn tạo bất ngờ cho bạn gái.

“Từ tiên sinh, là thế này, hôm nay có một vị tiên sinh đến đây, thích chiếc xe mà anh đặt trước, anh ấy mong anh có thể nhượng lại cho anh ấy.” Lời quản lý Tiêu vừa dứt, đối phương đã mỉm cười.

“Anh nói gì cơ? Có phải là vì tôi chưa trả tiền, nên các anh định bán cho người khác? Anh nói tôi nghe đặt trước là thế nào?” Thái độ của đối phương đã cho thấy, chiếc xe đó là của anh ta, không nhượng cho ai cả.

“Xin lỗi Từ tiên sinh, tôi hiểu rồi.” Quản lý Tiêu nói xong định cúp máy, nhưng đối phương lại nhắc nhở.

“À đúng rồi, tôi thêm 100 ngàn nữa, nhất định phải giữ chiếc xe đó cho tôi.” Nói xong liền cúp máy.

Quản lý đi tới liếm môi nói với Tô Vũ: “Vị tiên sinh này, thực sự xin lỗi, tôi vừa gọi điện hỏi xong, vị tiên sinh kia đã nói anh ấy không đồng ý nhượng lại, và trực tiếp thêm 100 ngàn nữa.”

Ý là nói dù thế nào thì đối phương trả nhiều tiền hơn thì cũng nên bán cho đối phương.

Tô Vũ cũng chẳng để tâm liếc quản lý một cái: “Ồ, tôi thêm 1 triệu, anh hỏi xem anh ta còn muốn mua không.”

Câu này vừa thốt ra đã khiến quản lý lập tức sững sờ, mở miệng ra là một ttriệu, doạ chết người ta đó.

“Cái này…” Trước một triệu, quản lý thực sự không tìm ra lý do từ chối nào. Nên gật đầu quay lại gọi điện lần nữa.

Mã Hiểu Lộ quay đầu nhìn Tô Vũ véo mạnh vào eo anh: “Anh còn nói em là người phụ nữ phá của, anh không phá à, đó là một triệu đấy, anh tưởng là gì chứ?”

Tô Vũ chỉ cười ngây ngô nói: “Hehe, anh chỉ nói vậy thôi mà. Đến lúc đó họ cũng đâu dám lấy nhiều tiền thế.”

“Từ tiên sinh, thực sự xin lỗi, vị tiên sinh kia trực tiếp tăng giá một triệu, cứ đòi mua chiếc xe đó, phải làm sao đây?”

Quản lý lại bấm số lúc nấy lần nữa, bởi vì anh ta cảm thấy bây giờ chuyện này đã không phải chuyện mà anh ta có thể giải quyết được.

Nói cách khác, anh ta đã mơ hồ đoán ra, có lẽ cửa hàng đều không thể đắc tội nổi cả hai bên.

Vì vậy, cuối cùng giải quyết thế nào vẫn nên để hai bên họ thương lượng sẽ thích hợp hơn.

Cửa hàng ở giữa làm cỏ đầu tường là được.

“Anh nói gì? Người nào to gan vậy? Anh đợi đó tôi qua ngay, trời đất đảo lộn rồi.” Nói xong, anh ta cúp máy rồi lập tức đi về phía này.

Quản lý chạy tới nói với Tô Vũ: “Vị tiên sinh này, tôi đã liên lạc với người mua trước rồi, anh ấy nói sẽ qua ngay, anh thương lượng với anh ấy xem được không?”

‘Tô Vũ không suy nghĩ đã nói: “Không được.” Bởi vì Tô Vũ đang mua xe ở cửa hàng, chứ không phải mua từ tay đối phương.

Nói cách khác, chỉ có khả năng cửa hàng không bán, anh mới mua không được, chứ không cần sự đồng ý của bên thứ ba.