Rate this post

Cũng tận đến lúc này, Thẩm Ngạo mới thở phào nhẹ nhõm, lần này ông ta đã đánh cược đúng, mạng của Thẩm Ngạo vẫn giữ được. Có người như vậy giúp đỡ, ông ta không tin Từ Thiên Thành còn có thủ đoạn gì khác.

“Từ Thiên Thành, chẳng phải ông vừa mới nói làm theo quy tắc của ông Diêm sao? Không biết bây giờ có còn tính hay không?” Nói đến đây, Thẩm Ngạo đưa mắt nhìn về phía Tô Vũ.

Thứ nhất, ông ta đang nói với mọi người rằng Tô Vũ là người của ông ta.

Thứ hai, là đang dùng ánh mắt để xác nhận với Tô Vũ điều gì đó.

Bởi vì người như Tô Vũ, còn trẻ lại có thực lực như vậy, thường sẽ kiêu ngạo không khuất phục. So sánh thì, tiền cược mà ông ta đưa ra quá ít, chỉ mấy loại thuốc Đông y làm sao có thể thu phục được người như vậy?

Nói cách khác, Thẩm Ngạo đang bất an, lo lắng Tô Vũ sẽ bỏ gánh giữa đường.

Lúc này, những người xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, có người nói vừa rồi đã nhìn thấy động tác của Tô Vũ.

Có người nói Tô Vũ biết tà thuật, vừa bước vào đã hạ cổ cho Simon. Dù sao thì cũng có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng cuối cùng tất cả đều đi đến một câu hỏi mang tính thực chất, đó là rốt cuộc Tô Vũ là ai?

Thấy Tô Vũ không thừa nhận quan hệ của mình với Hải Đông Hội, Thẩm Ngạo hơi hoảng, may mà đầu óc Thẩm Hân Duyệt nhanh nhạy.

Cô ta đột nhiên đứng dậy, ánh mắt cố ý tránh né những vật thể màu đỏ trắng trên mặt đất, vươn tay nắm lấy cánh tay của Tô Vũ, nói với tất cả mọi người có mặt: “Tôi quên không giới thiệu với mọi người, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, Tô Vũ.”

Chồng sắp cưới? Khi ba chữ này được nói ra, Từ Thiên Thành suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Nếu là quan hệ bình thường, có lẽ hôm nay Thẩm Ngạo sẽ không làm gì ông ta, nhưng Thẩm Hân Duyệt lại nói anh là chồng sắp cưới.

Giống như có một đôi tay đẩy ông ta rơi xuống vực sâu, quan hệ như vậy, lại thêm việc vừa rồi ông ta ép Thẩm Ngạo lui từng bước một, Thẩm Ngạo còn có thể tha cho ông ta sao?

Mà ban nãy đã trực tiếp giết một người, nên có thể anh sẽ không để ý đến việc giết thêm vài người nữa.

Bây giờ đến lượt Từ Thiên Thành đổ mồ hôi lạnh, hai tay ôm lấy thành ghế, không dám tỏ vẻ gì.

Mà những người khác có mặt đều bị lời nói của Thẩm Hân Duyệt làm cho kinh ngạc, bao gồm cả Tô Vũ, anh hơi cau mày nhìn Thẩm Hân Duyệt.

Thẩm Hân Duyệt cũng cảm nhận được Tô Vũ muốn kéo cánh tay ra, nên ôm chặt không buông, hơn ai hết cô ta biết rõ đây chính là cọng rơm cứu mạng cho mình và cha, không thể buông ra được.

Cô ta xoay người kiễng chân, ôm lấy cổ Tô Vũ, nhỏ giọng nói: “Anh Tô, giúp người giúp cho trót, đưa Phật đến Tây Thiên. Xem như tôi cầu xin anh giúp tôi hoàn thành vở kịch này. Từ nay về sau anh muốn gì, chỉ cần Thẩm Hân Duyệt tôi làm được, chắc chắn sẽ không bao giờ từ chối.”

Trong mắt người khác, giống như Thẩm Hân Duyệt vừa mới sợ hãi đang tìm kiếm sự an ủi.

Nếu ai đó tinh tế sẽ có thể phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người thực ra không thân mật đến thế.

Phải biết rằng vừa rồi khi Simon ngã xuống đất, phản ứng đầu tiên của Thẩm Hân Duyệt không phải là lao vào vòng tay của Tô Vũ mà là nhào vào người Thẩm Ngạo, điều này đã đủ cho thấy hai người thực ra không phải một cặp đôi.

Nhưng lúc này làm sao mọi người còn có lòng dạ suy nghĩ cẩn thận như vậy? Sớm đã coi Tô Vũ là con rể rùa vàng của Thẩm Ngạo rồi.

Thẩm Hân Duyệt bám chặt lấy Tô Vũ, chiếc cổ trắng nõn ở ngay trước mặt Tô Vũ.

Cơ thể mềm mại yêu kiều, đôi khuyên tai khẽ đung đưa, cùng với hương nước hoa thoang thoảng trên cơ thể. Tất cả những điều này sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào có khả năng tự chủ kém không thể chống đỡ nổi.

Nếu là Tô Vũ trước kia, chỉ sợ đã sớm sa vào tay giặc rồi.

Nhưng Tô Vũ bình tĩnh ghé vào bên tai Thẩm Hân Duyệt, nhỏ giọng nói: “E là thứ tôi muốn, cô không cho được.”

Nói xong anh lập tức muốn đẩy Thẩm Hân Duyệt ra.

Người phụ nữ này quả thực có thể coi là cực phẩm, không kém Mã Hiểu Lộ, thậm chí còn quyến rũ hơn Mã Hiểu Lộ gấp trăm lần.

Nhưng trong lòng Tô Vũ thì cô ta không bằng một phần trăm của Mã Hiểu Lộ, bởi vì người phụ nữ này quá quỷ quyệt xảo trá, che giấu quá sâu.

Tô Vũ luôn tránh xa những người có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích.

“Anh Tô, anh đã đến đây rồi, không thể hợp tác với tôi một lần sao? Chẳng lẽ anh muốn nhìn cha con tôi bị bọn họ ném xuống biển, còn cả A Tứ…”

Nói đến A Tứ, Tô Vũ nghiêng đầu nhìn, trong số mọi người, có lẽ chỉ có A Tứ là người mà Tô Vũ nghiêm túc nhìn nhận.

Tô Vũ hiếm khi thấy người trung thành như anh ta, rõ ràng biết sẽ chết nhưng vẫn lao tới như một con thiêu thân.

Tô Vũ cười đẩy Thẩm Hân Duyệt ra nói: “Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng cô phải nhớ là không phải vì cô.”