Mã Hiểu Lộ buông bát trong tay xuống, vẻ mặt oán giận nhìn Lục An Kỳ nói: “An Kỳ, cô phải quản giáo cậu ta cho tốt, cậu ta không tin tôi.”
Khi những lời này được nói ra, những người trong bàn bật cười. Ngày thường Lục An Kỳ nói đông thì Tôn Kỳ cũng không dám nhìn về phía tây một cái.
Lục An Kỳ mỉm cười, kéo cánh tay Tôn Kỳ nói: “Hiểu Lộ, nếu cô thật sự mở công ty, muốn đào chân tường cũng không thể chỉ đào một mình Tôn Kỳ, hai chúng tôi dính liền với nhau, muốn cùng nhau đóng gói rời đi.”
“Đúng đúng đúng, còn có tôi nữa, nếu như Hiểu Lộ làm bà chủ của tôi thì tôi có thể ngủ nướng mỗi sáng sớm, dù sao bà chủ cũng sẽ không nói gì tôi đâu.” Triệu Phi Phi cũng hăng hái bổ sung nói.
“Này này này, các người làm cái gì vậy? Biến công ty của tôi thành viện dưỡng lão à? Tôi cũng không phải coi tiền như rác, tôi nhất định sẽ đưa ra các nội quy và quy định một cách nghiêm ngặt, đến muộn về sớm đều sẽ bị trừ tiền lương.” Mã Hiểu Lộ ra dáng bà chủ nói với tất cả mọi người.
Mà trên thực tế, mọi người cũng chỉ nói thế thôi, chỉ cần Mã Hiểu Lộ thật sự chuẩn bị tự gây dựng sự nghiệp, như vậy cho dù là không cho bọn họ tiền lương thì bọn họ cũng sẽ tận tâm tận lực phấn đấu coi như sự nghiệp của mình.
Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ thật sự đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Tô Vũ cũng có thể chuẩn bị lót đường bắc cầu cho sự nghiệp của cô.
… . đam mỹ hài
Cùng lúc đó, ở bên kia, trong biệt thự nhà họ Tô, Tô Thiếu Uy buông bát đũa xuống nói với cha mẹ: “Cha, mẹ, cho con một ít tiền, con muốn thành lập một công ty của riêng mình.”
Lý Nguyệt Hoa ngẩn người, giống như không thể tin được lời này là từ trong miệng con trai mình nói ra.
Tô Nhạc Luân liếc Tô Thiếu Uy một cái, ông ta còn không biết rõ ràng về con trai mình sao? Cái gì cũng không hiểu, nếu cho anh ta tiền tự làm riêng thì chắc chắn sẽ thua lỗ rối tinh rối mù.
“Con cho rằng công ty dễ dàng điều hành như vậy sao? Nếu con thật sự có ý định này thì đến công ty học tập rèn luyện đi, để sau này có thể tiếp quản công việc.” Tô Nhạc Luân lau miệng nói.
“Cha, không phải cha chỉ lo con mất tiền thôi sao? Con hứa sẽ làm cho công ty thành công rực rỡ, cha cứ yên tâm đi.” Tô Thiếu Uy vỗ ngực của mình cam đoan nói, vẻ mặt đầy tự tin.
Mà trên thực tế, sở dĩ Tô Thiếu Uy đột nhiên có ý tưởng này cũng không phải đơn thuần chỉ là mua vui.
Nói mới nhớ, đó là vì số điện thoại mà anh ta lấy được ở triển lãm châu báu. Vốn dĩ Tô Thiếu Uy định moi tiền để sống vui vẻ, nhưng ai ngờ sau một cuộc điện thoại, anh ta mới biết đối phương thực ra chính là tổng bộ tư lệnh quân khu phía bắc.
Ngay lúc đó Tô Thiếu Uy hoàn toàn mơ hồ, tưởng là mình đang nằm mơ. Sau một thời gian ngắn bị sốc về mặt tư tưởng, Tô Thiếu Uy cuối cùng cũng nhận ra được ông già có vẻ ngoài xấu xí kia, lại là ông cụ Thiện Bản Thanh tiếng tăm lừng lẫy của Trung Quốc.
Lần này Tô Thiếu Uy vui mừng muốn chết, mà vừa nghe nói là ông cụ Thiện Bản Thanh bảo Tô Thiếu Uy gọi điện thoại, đối phương cũng rất coi trọng. Lập tức Tô Thiếu Uy ý thức được cơ hội thăng chức của mình sắp tới rồi.
So với việc trực tiếp xin một khoản tiền, việc yêu cầu một thứ gì đó có tính phát triển bền vững lâu dài, đối với Tô Thiếu Uy mà nói càng có ý nghĩa hơn.
Cho nên anh ta muốn lợi dụng đường dây của mình trong quân khu để thành lập công ty của riêng mình. Thử nghĩ mà xem, nếu như anh ta mở công ty, mà sau lưng lại có một tòa núi lớn như quân khu phía bắc, vậy chẳng phải sẽ thuận buồm xuôi gió ở thành phố Tân Hải sao?
Trong lòng anh ta vẫn đang cười nhạo Tô Vũ, nếu như anh ta mà là Tô Vũ, anh ta sẽ không bán viên đá kia cho đối phương lấy 10 triệu, mà là trực tiếp đưa cho đối phương dùng để đổi lấy tài nguyên quan trọng hơn. Để Thiện Bản Thanh nợ anh ta một ân tình, phải biết rằng nhân tình của cựu tư lệnh quân khu phía bắc cũng không phải dùng tiền là có thể đo được.
Chẳng qua đây đều là nói vuốt đuôi, phải biết rằng lúc ấy ở bữa tiệc triển lãm châu báu, Tô Thiếu Uy còn chuẩn bị dùng sức ảnh hưởng của nhà họ Tô ở Tân Hải để uy hiếp đối phương.
Hiện tại nghĩ lại trong lòng anh ta cũng cảm thấy có hơi sợ, nếu như lúc ấy thật sự nói ra miệng, ai biết sẽ có hậu quả gì?
“Cứ quyết định như vậy đi, con ra ngoài còn có chút việc, ngày mai con đến công ty một chuyến, đến lúc đó cha, cha cho con mấy nhân viên kỳ cựu là được.”
Trong lúc nói chuyện, Tô Thiếu Uy đã xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi nhìn Tô Thiếu Uy đẩy cửa rời đi, Lý Nguyệt Hoa buông đôi đũa trong tay xuống và nói với Tô Nhạc Luân: “Này, tôi thấy lần này con trai mình có vẻ nghiêm túc đấy.”
“Hừ, sự nghiêm túc đó e rằng chỉ là đầu voi đuôi chuột, nó cho rằng chuyện điều hành công ty dễ dàng như vậy sao? Nó không có tài nguyên, không có bối cảnh, lấy tiền ra dùng thì cũng sẽ mất cả chì lẫn chài.” Tô Nhạc Luân nhìn Tô Thiếu Uy lớn lên, cảm thấy anh ra chẳng biết gì về làm ăn cả.
Trước đó, để Tô Thiếu Uy có thể trải nghiệm cảm giác căng thẳng trong cuộc sống, Tô Nhạc Luân đã hạn chế nguồn tài chính của Tô Thiếu Uy. Thế nhưng, Lý Nguyệt Hoa lại lén lút đưa cho Tô Thiếu Uy rất nhiều tiền ở sau lưng ông ta, dần dần về lâu về dài anh ta đã trở thành bộ dạng như bây giờ, viết không hay nắm cầy không thạo.
“Này, sao ông lại nói như vậy? Thằng con trai này không phải là con ruột của ông sao? Tôi thấy lần này dường như không phải là chơi đùa, đừng nhìn vào bộ dạng không nghiêm chỉnh của nó mà lầm, dù gì tôi cũng là mẹ của nó, trong lòng nó đang nghĩ gì, tôi là người hiểu rõ nhất. Lần này, chắc chắc nó đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi nên mới nói ra.”