Khánh Chính năm thứ mười hai nhất định là một thời buổi rối loạn, đầu tiên là Tam hoàng tử đền tội, sau đó là Thái hậu băng hà, Hoàng đế bệnh nặng, Ngũ hoàng tử giám quốc…
Đợi tới khi tin tức ngũ hoàng tử giữa đêm tạo phản và nhị hoàng tử từng phong vương tại Lĩnh Nam giờ đã bắc tiến cứu giá truyền đến, Kha Hồng Tuyết đang ở trong y xá tìm vài vị thuốc bổ ôn hòa cho Mộc Cảnh Tự, để tối hầm vào trong đồ ăn, tránh việc ngày thu sức khoẻ y yếu mà khó chịu.
Lúc Mộc Cảnh Tự đứng phía sau, giọng điệu thản nhiên đọc nội dung trong thư, Kha Hồng Tuyết vừa lấy ra một vị bạch thuật, nghe vậy thì đuôi lông mày bất giác nhíu nhẹ, quay đầu mượn ánh nắng mùa thu mờ nhạt nhìn về phía học huynh nhà hắn: “Ta đã sớm nói đó là sói mắt trắng, nhưng lúc ấy huynh không tin ta.”
Giọng đọc sách của Mộc Cảnh Tự ngừng lại, ngước mắt lạnh như băng nhìn hắn, Kha Hồng Tuyết lập tức sợ hãi, cười nói: “Ta sai rồi, học huynh. Tối nay ăn thịt dê nhé, bồi bổ cho huynh.”
Cười rất đẹp, chỉ là nếu bỏ qua bộ y phục hắn đang mặc lỏng lẻo trên người, thậm chí còn không buộc dây thắt lưng.
Mộc Cảnh Tự bỗng dưng cảm thấy phiền não, chẳng muốn đọc thư nữa, tiện tay ném nó xuống đất, chỉnh lại quần áo rồi bước ra ngoài. Nhưng vừa bước được một bước, cử động của y bỗng khựng lại một cách kỳ quái, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.
Kha Hồng Tuyết kinh sợ nắm tay y, nhỏ giọng ra vẻ: “Bên ngoài có gió, hình như sắp mưa rồi. Ta đã sai người mang áo choàng đến, sư huynh đợi một lát hãy đi.”
Hắn không nói còn đỡ, vừa mở miệng, gương mặt lạnh băng nghìn năm của Mộc Cảnh Tự lập tức biến ảo, ngước mắt nhìn hắn một cái đầy khó tin, rồi nhanh chóng nhìn ra rừng trúc khô vàng ngoài y xá, lo sợ liếc mắt nhìn thấy ai đó ở xa đang bước tới.
Ngươi – -! “Thiếu Khanh đại nhân hiếm khi nổi giận, nhưng cũng không biết là xấu hổ hay là giận.
Nơi này vốn đã hoang vắng, không có lấy một cái giường nhỏ, trong y xá chỉ có một chiếc bàn gỗ chế thuốc miễn cưỡng đủ để nằm nhưng cũng không đủ dài, cả bắp chân lẫn đôi chân cứ thế thò ra ngoài, đung đưa co quắp.
Trên cửa sổ treo màn lụa, nhưng bây giờ là ban ngày, dù trời có âm u một chút cũng đủ để ánh sáng le lói chiếu sáng toàn bộ cảnh tượng trong phòng.
Huống chi……
Huống chi bọn họ còn chưa đóng cửa!
Mộc Cảnh Tự cảm thấy một trận khí huyết khó tả dâng lên, xông vào đầu y nóng bừng, xương cốt vốn hay đau nhức khi thu đông về nay chẳng còn cảm giác, ngược lại, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy, muốn thiêu đốt cả người y.
Mộc Cảnh Tự hiếm khi rơi vào tình huống không biết phải nói gì, thuở thiếu thời tự xưng là đầy bụng tài hoa, gặp phải ai cũng có thể bắt chuyện một hai, nói chuyện khiến người ta tâm phục khẩu phục; sau này khi tính tình trở nên lạnh nhạt, lời nói toàn là đâm trúng tim đen, đâm thẳng vào điểm yếu, lâu dần chẳng mấy ai dám đến gần y trêu chọc mà chuốc lấy mất mặt.
Trong đời y, những lần muốn nói nhưng lại ngập ngừng không thể thốt ra lời, phần lớn đều là vì người trên người cũng như trước mặt mình này.
Y tức giận muốn chết, biểu tình cũng sống động chứ đừng nói vừa rồi còn khóc, khóe mắt còn có chút diễm sắc chưa tan, cánh môi bị mút đến đỏ bừng, xinh đẹp đến không gì sánh được.
Kha Hồng Tuyết gần như ngay lập tức ngây người, nhưng may mắn là chí ít hắn vẫn còn bản năng sinh tồn. Hắn vội vàng bước qua bàn, nắm lấy ống tay áo của Mộc Cảnh Tự.
Không dám nắm tay, lúc này nắm tay nhất định sẽ bị học huynh đánh.
“Ta thực sự sai rồi, lần sau ta không dám nữa.” Kha thiếu gia càng ngày càng thuần thục trong việc xin lỗi, “Ta đã dặn người đặt ô và quần áo ở ngoài tường viện, không ai được bước vào. Hơn nữa, huynh nhìn xem, cửa viện ta đã khóa kỹ rồi.”
Mộc Cảnh Tự ngẩn ra, theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay hắn.
Vừa nãy cửa ẩn mình giữa rừng trúc, y không nhìn rõ. Giờ nhìn lại mới phát hiện cánh cửa trăng bị lá trúc che khuất thực sự đóng kín, then cài chắc chắn, không biết người này đã lén lút ra ngoài đóng cửa từ khi nào.
Mưu đồ đã lâu, trăm phương ngàn kế……
Trong đầu Mộc Cảnh Tự lập tức hiện lên rất nhiều từ ngữ, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Thế nhưng Kha Hồng Tuyết lại không sợ, thấy sắc thì gan cũng lớn, hắn thậm chí còn thấy điện hạ như vậy trông càng đẹp hơn, vừa cúi đầu hôn lên mắt y.
Mộc Cảnh Tự theo phản xạ sinh lý nhắm mắt lại, nụ hôn nhẹ nhàng lại rơi lên mí mắt. Cằm bị ai đó nâng lên, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống như muốn liếm sạch chút tức giận mơ hồ của y.
Nhưng người này dường như cố tình, hôn mắt xong hôn mũi, hôn mũi xong lại hôn má, hôn má lại chuyển qua cắn tai, mãi mà chẳng hôn vào chỗ chính. Đến khi Mộc Cảnh Tự bắt đầu mất kiên nhẫn định mở mắt ra thì một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lại rơi xuống mắt, lay động hàng mi, mang theo chút dư vị sau khoảnh khắc ngọt ngào.
Sau đó Kha Hồng Tuyết rút lui, hồi lâu không động đậy.
Mộc Cảnh Tự nhíu mày, theo phản xạ mở mắt ra, định dùng ánh mắt khiển trách nhìn y, nhưng ngay lúc vừa nhìn thấy đã nghe một tiếng cười cực nhẹ, Kha Hồng Tuyết cúi xuống, hôn lên môi y.
Thế là trách móc cũng được, tức giận cũng được, thậm chí những oán thán, tủi thân cũng biến mất.
Bên ngoài cửa sổ lá trúc xào xạc, gió thổi mưa thu rơi, cái lạnh dần thấm vào đất, Mộc Cảnh Tự ôm lấy người trước mặt, ngửi thấy hương thơm thanh thoát từ y xá sau lưng, chợt nghĩ: Tối nay có thể ăn canh thịt dê rồi.
Bốn mùa đổi thay, bốn mùa hoa cỏ, niềm vui giản dị của nhân gian chẳng gì hơn thế.
–
Biến động trong kinh thành đến nhanh mà cũng đi nhanh, từ khi Nhị hoàng tử ra tay cứu vua đến khi Ngũ hoàng tử thất bại, trước sau không đến mười ngày, toàn bộ thương vong đều được khống chế ở mức gần như không tưởng.
Lúc đó Mộc Cảnh Tự đang tựa vào đầu giường, Kha Hồng Tuyết đang chuẩn bị ấm giữ nhiệt cho y. Y vừa đọc thư vừa không khỏi nghĩ, nếu là mình, liệu có làm được sạch sẽ gọn gàng như vậy không?
Đại khái là không thể.
Y có quá nhiều điều lo lắng, quá nhiều điều phải cố kỵ, dù là Thịnh Phù Trạch trong hoàng cung hơn mười năm trước, hay Mộc Cảnh Tự của thành Tô Châu bây giờ, y luôn có quá nhiều việc không thể không làm.
Y tự cho mình là cô hồn dưới chiến loạn, tự coi mình là tội nhân của Đại Ngu, dù có muốn trả thù, y cũng khó mà phát động một cuộc chiến thực sự để diệt trừ toàn bộ hoàng thất.
Những lời y nói với Kha Hồng Tuyết cũng không hoàn toàn là giả dối, nếu trong hoàng tộc thực sự có một người có tâm tính thuần lương, y chắc chắn sẽ hết lòng trợ giúp người đó lên ngôi.
Chỉ tiếc……
Mộc Cảnh Tự nhắm mắt lại, không hiểu sao lại có dự cảm.
Y không thể, y không làm được gọn gàng như thế, thậm chí… Y có thể sẽ chết trên con đường trả thù không lối về này.
Mà dự cảm này, cũng không phải đột nhiên hình thành hôm nay.
Từ lúc mời bài vị trên Đà Lan tự, đêm giao thừa Kha Hồng Tuyết chạy vào nhà y ôm lấy y rồi lại không nói một lời, lúc Dung Đường cùng Túc Hoài Cảnh đều khuyên y rời xa kinh thành…..linh cảm này đã bắt đầu hình thành.
Nhưng kỳ thật, loại giác ngộ này khi y ở Lĩnh Nam, cũng đã sớm có.
Chết trên con đường báo thù thực ra là cái kết hợp lý nhất cho người như y, chẳng có gì đáng sợ cả.
Đến tột cùng là khi nào thì bắt đầu sợ hãi đây?
Mộc Cảnh Tự đặt lá thư xuống, mượn ánh nến trong phòng nhìn về phía người không xa đang tập trung đổ nước vào ấm giữ nhiệt.
Kha đại thiếu gia cả đời này, sinh ra đã có mệnh suốt đời được người khác hầu hạ, chỉ riêng đối với y, chuyện gì có thể tự làm hắn đều không nhờ người khác. Ngay cả việc Mộc Cảnh Tự hôm nay ăn thêm vài miếng thức ăn, ngày mai hắn cũng sẽ tranh thủ thời gian bận rộn để vào bếp học nấu món đó.
Như thể sợ người ngoài có ý đồ xấu, lại như thể ý nghĩa sự tồn tại của mình làm cho hắn vui vẻ.
Mộc Cảnh Tự lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng không nghĩ gì, mà dường như cũng đã nghĩ hết mọi chuyện.
Cuối cùng Kha Hồng Tuyết cũng đổ đầy ấm giữ nhiệt, quay đầu lại ngước mắt đã bắt gặp ánh mắt y đang nhìn mình, theo phản xạ bật cười, ánh mắt lấp lánh như ngàn vạn phong hoa.
“Nằm xuống đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Kha Hồng Tuyết cố ý trầm giọng nói, nhưng lại không che giấu nổi nụ cười rực rỡ trong mắt. Hắn bước đến bên y, nhấc một góc chăn nhỏ rồi chui vào, ôm lấy y, dùng hai chân kẹp chân Mộc Cảnh Tự, rồi đẩy ấm giữ nhiệt vào lòng y như thể đang dùng toàn bộ nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm một khối băng không thể tan chảy.
“Mấy ngày nữa chúng ta về nhà thôi. “Giọng Kha Hồng Tuyết rất nhẹ, tản ra trong đêm thu, cực kỳ yên tĩnh.
Mộc Cảnh Tự im lặng hồi lâu, quay người lại ôm lấy hắn, cúi đầu chôn vào ngực, không để hắn nhìn thấy biểu cảm của mình.
Hắn nói về nhà.
Thật ra nơi này cũng là nhà.
Nhưng A Tuyết nói về nhà, nói chính là hoàng thành nguy nga, Tiên Khách Cư của Kha gia, tiểu lâu sơn đỏ của Phù Viên……
Năm ấy vừa mới vào Lâm Uyên học phủ, A Tuyết mời y xuống núi đón năm mới, chợ đêm Ngu Kinh náo nhiệt tưng bừng, y đứng ở cuối đường, ngoảnh đầu lại nhìn sự phồn hoa bao năm qua, người này cũng nắm tay y, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Mộc Cảnh Tự vùi đầu vào lòng hắn, cánh mũi khẽ động, khẽ đáp lại một tiếng rất nhỏ: “Ừm.”
Cùng ngươi về nhà, cũng đưa người về nhà.
Tại sao lại sợ chứ?
Chẳng qua là trên con đường đi đến cái chết, y đã tìm thấy mối bận lòng của mình ở cõi trần.
Chỉ của riêng y không phải của Thịnh Phù Trạch, không phải của Tam điện hạ.
Chỉ là của riêng y, giữa hồng trần vạn dặm, Hàn Anh Hồng Tuyết.