Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa

Rate this post

Có thù tất báo, lạnh lùng tuyệt tình, vô lễ hẹp hòi, chanh chua……

Tất cả những từ ngữ dùng để hình dung phẩm tính ti tiện trên đời này, đều có thể áp dụng vào Kha Hồng Tuyết giờ khắc này, nào còn dáng vẻ thiếu niên châu ngọc được người đời khen ngợi?

Hắn đứng ở ngoài cửa, ánh trăng chiếu xuống đình viện, cây đào đã chẳng còn một cách hoa nào, toàn là trái xanh non chưa tới mùa.

Dù sao ban đêm cũng có vài phần mát mẻ, gió núi chui vào cổ áo, Kha Hồng Tuyết nhìn cửa sổ chậm chạp chưa mở trước mắt, không thấy được biểu cảm của mình.

Cái gọi là buồn ngủ, nói cho cùng đại khái là trò lừa gạt của hắn, nhằm có lý do thích hợp để có thể yên tâm “Nhằm vào” Mộc Cảnh Tự.

Nhưng vẫn không có ai tới mở cửa.

Tiếng ho vốn cố ý đèn nén, cố gắng hết sức để không làm phiền người khác cũng biến mất.

Y còn giỏi hơn cả thuốc rồi.

Cách một cánh cửa, không có ánh nến, ánh trăng trước thềm viện trong suốt như một hồ kính. Kha Hồng Tuyết cũng không biết mình lấy đâu ra kiên nhẫn, lại cứng rắn đứng ở đó chờ hồi lâu.

Nói hắn cố ý tới nơi này châm chọc một người bệnh, sợ là sẽ chẳng ai tin tưởng.

Nhưng hắn đã đứng đó rất lâu, lấy một loại thái độ nhẫn nại chưa từng có từ trước tới nay, rồi lại hết lần này tới lần khác tuân thủ nghiêm ngặt một chút hàm dưỡng quân tử cuối cùng, cũng không trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Mâu thuẫn chết luôn.

Nếu mình đã vứt tu dưỡng ra sau đầu thốt ra những lời ác độc, thì cần gì phải khắc chế bản thân thủ lễ như vậy?

Nhưng rốt cuộc vẫn không đi vào, trong tối tăm Kha Hồng Tuyết có một loại dự cảm, người nọ ước chừng đang an vị ở sau cửa, nghe hắn nói ra lời nguyền rủa, lại không nói gì, cũng không muốn trả lời mình đôi câu vài lời.

Ít nhất còn sống, hắn nghĩ.

Không đến mức chết thật.

Kha Hồng Tuyết lại đợi một lát, cảm thấy mất mặt, xoay người trở về phòng, lúc đi ngang qua hồ kính do ánh trăng tụ thành trong sân, cụp mắt nhìn thấy không biết sự bất thường đã xuất hiện trong mắt mình từ lúc nào.

Hắn đang bực bội, hắn quy kết cho mộng đẹp bị người ta đánh thức không vui, mặc kệ thật giả.

Tiếng bước chân xa dần khỏi cửa, người cố gắng chống đỡ cơ thể trong phòng rốt cục không kiên trì được nữa, ngã ngồi dưới đất.

Mặt đất lạnh vô cùng, y nhất thời không bò dậy nổi.

Trong hơi thở như có rèn đao, Mộc Cảnh Tự có một loại ảo giác một khi mở miệng, tiếng khóc nức nở sẽ không thể kiểm soát mà trào ra từ cổ họng.

Cho dù y không có ý muốn khóc.

Nhưng nếu một người bị đau đớn lâu ngày, ngay cả tiếng nói cũng khàn khàn, dây thanh quản bị hao mòn, cách một cánh cửa, tất cả cảm xúc đều sẽ bị bóp méo.

Y từng thử nói chuyện với người khác như thế này, kết quả doạ đối phương sợ tới mức mặc kệ tôn ti vọt vào, lo chủ tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà nay thì đã khá hơn rất nhiều, ít nhất y sẽ không ho ra máu.

Chỉ là ho khan, đó cũng là di chứng không cách nào tránh khỏi, thời khắc nhắc nhở y phải thanh tỉnh mưu đồ.

Y sư nói tốt nhất y nên tĩnh dưỡng thêm một năm rưỡi ở Lĩnh Nam, nhưng ngay cả y cũng không biết liệu có một ngày nào đó mình sẽ chết đột ngột vì đau hay không, không có lý do gì phải lãng phí thời gian, cơ hồ là sau khi hoán cốt xong đã xuất phát từ Lĩnh Nam tới Lâm Uyên học phủ.

Sự yên tĩnh của học phủ, ở một mức độ nào đó cũng có thể coi là có thể an tâm tĩnh dưỡng.

Nhưng tâm y không tĩnh.

Những chuyện nhỏ trong học đường, Mộc Cảnh Tự không để trong lòng, đều là thủ đoạn rất ấu trĩ, nếu đã không bày ra được trước mặt bàn dân thiên hạ, vậy thì không cần phải coi chúng là chuyện nghiêm trọng. Sớm muộn gì cũng giải quyết, không cần phải nóng lòng.

Nhưng hôm nay thật sự không quá trùng hợp.

Có lẽ là do chuyển mùa nên mấy ngày nay cơ thể đau dữ dội, hơn nữa thỉnh thoảng lời A Tuyết nói đêm hôm đó lại xuất hiện ở trong mộng của y, ác mộng tuần hoàn luân phiên, gần như muốn dìm chết người ở vực sâu vô ngần.

Đối với Mộc Cảnh Tự mà nói, ánh mắt của mọi người trên đời này chẳng là gì. Duy chỉ có trong nháy mắt khi gặp nhau trên đường núi, ngước mắt nhìn thấy Kha Hồng Tuyết đi về phía mình, y mới cảm thấy một khoảnh khắc trì trệ và hoảng sợ hiếm hoi.

Tựa như ngày đó dưới ánh trăng, y đứng ở dưới tàng cây đào quay đầu lại, nhìn thấy Kha Hồng Tuyết khoác ánh sao bước vào cửa viện, niềm vui đã nhiều năm không thấy hiện lên trong mắt y.

Suy cho cùng, bản năng và cảm giác thẳng thắn không thể lừa dối chính mình.

Y bất tri bất giác nhận ra, dáng vẻ quần áo xốc xếch, nước đọng đầy người của mình, là có chút chật vật.

Vì thế ban đêm lại gặp ác mộng, y mơ thấy Kha Hồng Tuyết ôm về một cái đầu xương trắng, lạnh như băng nhìn mình, trầm giọng mà trịnh trọng nói: “ Y là vị vong nhân của ta.”

Chờ tỉnh lại, người này đã đứng ở ngoài cửa, miễn cưỡng tản mác, trào phúng ngoan ngoãn nói: “Ta còn phải tự khám nghiệm tử thi cho huynh để chứng minh mình trong sạch.”

Lúc mới nghe thấy những lời này, Mộc Cảnh Tự cảm thấy buồn cười. Y nghĩ A Tuyết của y đã học được cách nói đùa, khôi hài cực kỳ, lại không làm cho người ta cảm thấy cay nghiệt, ngược lại là một loại đáng yêu khó có được.

Nhưng vừa cố gắng cử động khóe môi, y lập tức bị cơn đau nhức kéo cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Cũng không thể để A Tuyết khám nghiệm tử thi cho mình, Mộc Cảnh Tự nghĩ tới chuyện này không đúng lúc.

Chờ người từ ngoài cửa đi ra, hắn ngồi trên mặt đất hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy. Trong đôi mắt rũ xuống tựa như được tôi luyện bằng băng vụn là một loại chán nản vô cùng, gần như tràn đầy sự tĩnh mịch lạnh lẽo.

Lần đầu tiên y cảm thấy cấp bách, chuyện này cần phải giải quyết, nếu để yên, có thể sẽ mang đến cho y một số phiền toái không lường trước được.

Mặc dù những phiền toái này, thực ra không liên quan gì đến việc y muốn làm.

Sau ngày nghỉ ở học phủ, lớp hai giai đoạn Trúc có một học sinh bị xoá tên.

Đó là con thứ của Hộ bộ Thị lang, phụ thân là quan chức chính tứ phẩm, thấy thế nào cũng được cho là một câu “Con nối dõi quyền quý”, hết lần này tới lần khác biến mất không dấu vết, ngay cả một điểm báo trước cũng không có.

Mọi người ngoài mặt không dám thảo luận, nhưng lại bàn tán xôn xao.

Lời đồn truyền đi mấy ngày, cuối cùng đạt thành một loại nhận thức chung kỳ diệu: Kha Hồng Tuyết làm.

Lý Văn Hòa cũng nghe được tiếng gió này, nhưng ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ nhiều. Gã này ỷ vào quyền thế trong nhà, luôn luôn không học vấn không nghề nghiệp, ở học phủ ức hiếp đệ tử hàn môn đã thành thói quen, có lẽ một khi tính toán sai lầm rồi gặp phải báo ứng cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.

Nhưng sự tình liên quan đến Kha Hồng Tuyết, tin tức cuối cùng sẽ đưa tới chỗ hắn tìm hiểu hư thực.

Mặt Lý Văn Hòa không có biểu cảm gì, mơ hồ suy đoán, sau đó nghĩ lại, sau khi nghĩ lại, hắn chợt thấy lạnh gáy.

Trước mấy ngày nghỉ, chẳng phải gã nọ nhằm vào Mộc Cảnh Tự hay sao?

Phu tử đang giảng sách luận trên bục, Lý Văn Hòa bất giác rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ quay đầu, nhìn về phía Kha Hồng Tuyết.

Đại thiếu gia đang nhìn ra ngoài cửa sổ, quang minh chính đại không nghe giảng, ánh sáng cuối xuân từ ngọn cây rơi vào song cửa sổ, lại chiếu rọi đến trên mặt hắn, mang theo một loại cảm giác bình thản khó có thể nói nên lời, lại sẽ làm cho người ta cảm thấy tâm tình hắn tựa hồ rất tốt, cứ như vừa làm xong một chuyện lý thú gì đó tôn lên tâm ý hắn.

Lý Văn Hòa gần như txác minh tin đồn trong học phủ: “……”

Không phải hắn làm thì còn có thể là ai?

Trái tim lại thay đổi phải không?

Lại là tiên nhân học huynh của chúng ta phải không?

Hắn vội quay đầu trước khi Kha Hồng Tuyết thấy, oán thầm trong lòng cũng như nghĩ mà sợ, cảm thấy người này khó đối phó hơn gấp trăm lần so với những gì hắn quen biết suốt những năm qua.

Ít nhiều có chút khẩu thị tâm phi, như là sắp hoàn toàn điên mất.

Vì thế suy đoán trong giới nhỏ được chứng thực, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận sự thật thứ tử Thị lang là do Kha Hồng Tuyết ra tay đuổi khỏi học phủ. Lý do cũng rất đơn giản, trút giận cho bạn cùng phòng cùng viện của hắn, chuyện tiện tay mà thôi, xem như một cảnh cáo không liên quan cùng bảo vệ phân chia lãnh địa.

Một trong những nhân vật chính đã rời khỏi trường, cũng sẽ không có ai tiến lên hỏi thăm người còn lại, cho dù say rượu nói chuyện phiếm, nửa thật nửa giả nhắc tới chuyện này, vậy cũng rất lâu sau đó cũng không có ai tiến lên chạm vào rủi ro của Kha đại thiếu gia.

Lúc Mộc Cảnh Tự nghe thuộc hạ trả lời, ngồi ở sau bàn sách sửng sốt một lúc lâu, bỗng dưng nở nụ cười.

Thuộc hạ kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy chủ tử ngày xưa lạnh như băng của gã cười đến tựa như mùa xuân, hoa nở vào lúc đẹp nhất, trong đôi mắt hoa đào là phong tình vạn chủng nhiều năm không gặp.

Mộc Cảnh Tự nhẹ giọng nỉ non, không biết đang nói cho ai nghe: “Cũng coi như chó ngáp phải ruồi, không phải sao?”

Y phát hiện mình có chút ti tiện, lại không có ý định làm sáng tỏ lời đồn, yên tâm thoải mái sống dưới sự “che chở” của A Tuyết.

Một miếng ngọc thô bị ném vào trong ao tù, đó là trân bảo có thể nói là hiếm có, y nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cho dù ngọc thô chưa được mài, cho dù góc cạnh cắt đứt vân tay.

••••••••

Tác giả để lại lời nhắn:

A Tuyết: (Xảo trá) ( Cay nghiệt) (Mỉa mai) (Nói một cách thô lỗ): Ta đây phải khám nghiệm tử thi cho huynh.

Học huynh:…… Đáng yêu.