Lúc Chúc Nghi chạy tới thì thấy Phi Quân ngồi co ro ở một góc cạnh bồn hoa. Đằng xa là xe cấp cứu, xe cứu hỏa đèn đỏ chớp lóe hoa mắt.
Chúc Nghi nhìn cánh tay của hắn đỏ lên một mảng, cậu luống cuống: “Bị phỏng rồi? Có sao không? Có xe cấp cứu kìa, anh vào…”
Phi Quân buồn cười, cắt lời của Chúc Nghi: “Tôi không sao. Không cần lên xe cấp cứu ngồi đâu.”
Xe cấp cứu là dành cho những người bất tỉnh, người bị kẹt trong đám cháy, còn người chỉ bị thương nhẹ như anh không cần dùng tới. Chúc Nghi thấy cứu hỏa đã kịp thời dập đám cháy cũng thở phào một phen.
“Rồi… còn cứu vớt được đồ đạc gì trong nhà anh không? Giấy tờ thì sao? Cái đó quan trọng lắm, cháy rồi phải làm lại rất phiền.”
Phi Quân trả lời: “Giấy tờ lúc nào tôi cũng mang theo trong người, còn hộ khẩu thì ba mẹ tôi giữ nên không sao.”
Nghe đâu là ở tầng trên nào đó của chung cư đột nhiên có cháy. Lửa đỏ bùng lên nuốt chửng cả tầng chung cư.
Ai mà biết xui xẻo làm sao căn bị cháy lại cùng tầng với anh. Cũng may Phi Quân phản ứng nhanh nhạy, chộp lấy mấy đồ quan trọng rồi phi ra chỗ thoát hiểm. Cánh tay bị bỏng là do lúc đó anh cứu một đứa nhỏ chạy không kịp mà thôi.
Thực ra chỗ ở của Phi Quân chỉ là chung cư tầm trung mà thôi. Dù an ninh tốt nhưng hỏa hoạn vẫn có thể xảy ra. Giờ thì hay rồi, Phi Quân thành “kẻ không nhà”.
Phi Quân dùng ánh mắt của cún con đáng thương hiện giờ mất nhà nhìn Chúc Nghi: “Giờ tôi không có nhà ở rồi, tôi đáng thương quá…”
Chúc Nghi cũng tội nghiệp Phi Quân. Cậu vỗ vai anh: “Tạm thời về nhà tôi đi.”
Trong lòng Phi Quân vui như mở cờ, nhưng vẻ ngoài lại nhăn nhó như thể đang đấu tranh nội tâm dữ lắm: “Thôi, tôi vẫn nên tìm khách sạn nào đó ở đỡ thôi.”
Chúc Nghi đánh một cái lên vai của anh: “Nói tào lao gì đó, về nhà tôi đi. Là nhân viên phải nghe lời sếp, biết chưa?”
Phi Quân đành giả vờ “ngoan ngoãn” nghe theo lời của sếp mình thôi, nhưng cái tay anh xách đống đồ còn sót lại bên cạnh mình còn nhanh hơn gió nữa. Trước khi về nhà, Chúc Nghi cùng Phi Quân đến trạm y tế để sát trùng vết bỏng trên tay, sau đó ghé tiệm thuốc mua nước sát trùng. Chúc Nghi nhìn bộ quần áo duy nhất trên người Phi Quân, cậu nói nhỏ: “Giờ này trung tâm thương mại đóng cửa rồi, chỉ có thể mua quần áo giá rẻ ở chợ đêm thôi.”
Phi Quân gật đầu, cười khẽ: “Không sao. Miễn có quần áo mặc là được rồi.”
Thế là cả hai người đến chợ đêm gần đó mua vài ba bộ quần áo mới để thay. Nhưng ngặt nỗi chiều cao Phi Quân quá khổ, cơ thể cũng cường tráng nên tìm số đo phù hợp khó khăn một chút.
Cũng phải hơn mười hai giờ đêm cả hai mới trở về chung cư. Chúc Nghi nhìn vết bỏng trên tay của Phi Quân rồi lo lắng nước sẽ dính vết thương. Phi Quân buồn cười, anh cũng đã hơn 30 tuổi rồi, có phải con nít nữa đâu mà không biết cách chăm sóc vết thương.
Sau khi tắm xong, Phi Quân lên giường. Lúc này mới tới lượt Chúc Nghi đi tắm.
Chạy tới chạy lui hít khói bụi ngoài đường, mình mẩy lại bẩn nữa rồi.
Lúc Chúc Nghi từ trong phòng tắm trở ra nhìn thấy Phi Quân ôm điện thoại cười tủm tỉm. Chúc Nghi bèn dò hỏi: “Nhắn tin cho bạn gái hả?”
Chỉ có mấy người nhắn tin cho bạn gái, bạn trai mới hay cười tủm tỉm như thế thôi.
Ban nãy, Chúc Nghi định hỏi Phi Quân sao không qua nhà bạn gái, nhưng nghĩ kỹ lại, có khi bạn gái của anh ở cùng bố mẹ nên không tiện để Phi Quân sang ở chung. Chắc nãy giờ bạn gái anh lo lắng cho anh lắm.
Phi Quân ngẩng đầu lên, nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị. Anh trả lời: “Ai nói với em là tôi có bạn gái vậy?”
Chúc Nghi giật mình. Đôi mắt tròn xoe, tỏ ra ngạc nhiên: “Thực sự không có?”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi mà có bạn gái thì làm gì bám dính lấy em 24/7 như vầy đâu.” Vừa nói, Phi Quân vừa chìa điện thoại ra: “Thằng em tôi gửi cái clip vô tri cho tôi.”
Chúc Nghi tò mò nghía đầu sang. Trên màn hình điện thoại là hộp tin của [Thằng em trời đánh]. Tin nhắn mới nhất của [Thằng em trời đánh] là “Anh, coi cái clip này đi, cười ẻ.”
Ủa nhà anh mình bị cháy mà còn tâm trạng gửi clip hài luôn hả? Chúc Nghi thoáng chốc hoang mang.
Nhưng hoang mang chưa được bao lâu thì Phi Quân đã bật tiếng của clip hài lên cho cậu xem.
Chúc Nghi xem xong clip hài, vẫn chưa đã ghiền, hỏi thêm: “Còn nữa không?”
Ngay lập tức, Phi Quân nhắn tin cho Phi Long.
[Quân Trần]: Còn không? [Thằng em trời đánh]: Đây đây, một đống.Phi Long gửi một lúc tận năm, sáu cái clip sang. Cả hai chụm đầu vào xem clip.
Không biết từ lúc nào, Phi Quân đã nhân cơ hội dán sát người cậu. Theo tư thế ngồi của hai người, Chúc Nghi như thể đang ngả đầu vào lòng của Phi Quân. Còn một tay Phi Quân đã choàng qua eo cậu. Ngón tay anh vờ như chạm vào eo thon thả, mềm mại của cậu. Thế mà Chúc Nghi không hề phát hiện ra điều bất thường này.
Chúc Nghi bắt đầu ngáp, mí mắt cũng nặng trĩu. Phi Quân thấy vậy tắt đèn, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.
“Anh Quân ngủ ngon.” Chúc Nghi vừa nói vừa kéo chăn lên.
“Ừm, ngủ ngon.”
Phi Quân khẽ thầm thì chỉ đủ mình anh nghe: “Đóa hồng nhỏ của anh.”
…
Tin tức chung cư bị cháy đêm hôm qua đã có mặt trên tất cả các trang fanpage, lều báo. Bên dưới có rất nhiều bình luận bày tỏ xót thương cho những người bị mắc kẹt trong đám cháy.
Thế nhưng, đâu đó tại một group kín nào đó đang truyền tay nhau một bức ảnh chụp vội. Trong bức ảnh có hai người đàn ông đứng đối diện nhau.
Người trong bức ảnh đó không ai khác chính là Chúc Nghi, cậu đang giơ tay như lau cái gì đó trên mặt người kia. Người đàn ông còn lại đứng trong bóng tối không thấy rõ mặt cho lắm.
[Uầy, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng trông có vẻ đẹp đôi phết.] [Người tình bí mật của ẻm hay sao ta?] [Không. Tao đoán có thể là cameraman á. Ẻm hướng nội thấy bà, có thân thiết với ai đâu. Người mà có thể khiến ẻm nửa đêm chạy ra ngoài như thế này chỉ có thể là cameraman thôi.] [Hóng mặt của cameraman, chắc chắn rất đẹp trai, rất tốp mỡ, rất xứng đôi với ẻm.]Thế là tấm ảnh kia ai cũng âm thầm lưu về để hít hà một mình.
Phải, group kín đó chính là group fan cứng của Chúc Nghi. Trong group đó cũng có nick của Phi Quân.
Vốn dĩ Chúc Nghi có một nhóm fan cứng nhưng cậu không tin, mà nhóm fan này thấy cậu cũng khá thu mình nên không dám bày tỏ sự yêu thích của mình một cách sỗ sàng, chỉ có thể âm thầm dõi theo Chúc Nghi khắp mạng xã hội mà thôi.
Lúc Phi Quân tỉnh dậy cũng là lúc ánh nắng ấm áp nghịch ngợm cố len lỏi qua khe ô cửa sổ để mang hơi ấm vào bên trong căn phòng. Nhưng đáng tiếc ánh nắng ấm áp ấy đành phải bị màn che chặn lại.
Một lần nữa, Chúc Nghi lại lăn vào trong lòng của Phi Quân ngủ khò khò mà không hề hay biết. Phi Quân nhoẻn miệng cười, đầu ngón tay khẽ trêu đùa một lọn tóc rối của cậu. Hắn muốn những ngày ấm áp, hạnh phúc như thế này cứ duy trì mãi mãi, nhưng anh cũng muốn tham lam hơn một chút. Mỗi buổi sáng thức dậy được ôm cậu, hôn cậu một chút.
Nhưng ham muốn này anh đành phải kìm nén xuống, nếu không đóa hồng nhỏ của anh sẽ lụi tàn ngay lập tức nếu anh quá vồ vập.
Chúc Nghi ngủ tới khi tự tỉnh lại. Đó cũng là lúc 11 giờ 30 phút rồi. Chúc Nghi nằm ở trên giường duỗi lưng, không khác gì một chú mèo nhỏ.
Lúc Chúc Nghi ra phòng khách thì nghe mùi thơm của thức ăn. Chúc Nghi thấy Phi Quân bận rộn trong bếp liền chống nạnh không vui: “Tay bị thương rồi còn xuống bếp nữa. Muốn quăng cái tay này thay tay mới à?”
Chỉ bị bỏng chút xíu thôi mà, hai ba hôm là lành, còn không để lại sẹo nữa là. Phi Quân cười khẽ: “Không sao đâu. Hôm nay nấu hủ tiếu nam vang, ăn luôn nhé?”
Chúc Nghi nuốt khan: “Đừng bỏ hẹ nha, tôi không ăn hẹ.”
Chúc Nghi ngồi ở phòng bếp, chống cằm nhìn Phi Quân bận rộn trong bếp. Giờ phút này cậu mới phát hiện vai người này rất rộng. Tư thế đứng rất thẳng, từng cử chỉ vừa nhẹ nhàng vừa dứt khoát, đích thị là dáng lưng của một người đàn ông đáng tin cậy, nhất là cánh chị em phụ nữ có thể nương tựa vào. Chúc Nghi chép môi, ai tích phước dữ lắm mới được người đàn ông này yêu.
Có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, chẳng có cái gì không làm được.
Chúc Nghi hạ mi mắt, tự nhìn lại đường tình duyên lận đận của mình.