Rate this post

Phi Quân xuống bếp, mở tủ lạnh, làm cho cậu một ly nước ép dưa hấu.

Chiếc ly mát lạnh áp lên má cậu làm hồn cậu trở về thực tại. Chúc Nghi nhận ly nước ép của đối phương. Phi Quân nhân cơ hội đó vuốt mấy sợi tóc rơi tán loạn trên trán cậu.

“Sao mặt mày như bánh bao chiều vậy?” Phi Quân dò hỏi: “Bị tình cũ quấy rối?”

Chúc Nghi bĩu môi: “Hắn không thèm quấy rối tôi đâu, vì giờ hắn chuẩn bị cưới vợ rồi.”

Cậu nhấp một ngụm. Vị ngọt thanh, mùi thơm của dưa hấu làm cậu rất hài lòng. Chúc Nghi dùng hai tay ôm cái ly, mím môi: “Có fan muốn tôi ra MV mới.”

Vụ này anh biết. Người nhắn tin cho cậu bày tỏ nỗi niềm mong chờ MV mới là người đại diện nhóm fan cứng của cậu. Vì sao anh biết, vì anh có ngụp lặn trong nhóm đó mà.

“Nhưng MV mới phải cần ít nhất 1 tỷ mới được. Hầy, tôi không đủ kinh phí.”

Anh muốn nói anh có tiền, 1 tỷ hay 10 tỷ anh đều có, cậu muốn bao nhiêu anh sẽ đưa hết cho cậu.

Phi Quân sợ mình nói ra câu đó sẽ bị Chúc Nghi cầm chổi quét ra khỏi nhà ngay lập tức.

Phi Quân nghĩ ngợi một chút: “Không sao, chúng ta tìm thêm nhiều show nữa, chịu khó một chút sẽ có tiền thôi.”

Chúc Nghi mím mím môi. Cậu lười lắm, muốn ở nhà mãi thôi. Không biết nai lưng ra cày đâu. Con người bên ngoài xã hội đáng sợ lắm.

Chúc Nghi nghĩ gì thì hiện hết lên trên mặt rồi. Phi Quân buồn cười, đóa hồng của anh lười quá chừng. Nhưng lười thế này rất xứng với anh, để anh vừa ôm trong lòng vừa làm việc.

Một mình anh có thể nuôi cậu được rồi, không cần cậu phải nhọc công bươn chải đâu.

Phi Quân nói: “Dạo này Tóp Tóp đang thịnh hành, em livestream trên đó cũng có thể kiếm thêm ít tiền, không cần phải đi ra ngoài.”

“Nhưng livestream chủ đề gì? Tôi không phải là người suy nghĩ content giỏi đâu. Mấy cái vlog cuộc sống hằng ngày là tôi cố gắng lắm rồi đó.” Chúc Nghi bất giác nũng nịu mà không hề hay biết.

“Trên đó thoải mái mà. Em chỉ live nói chuyện thôi cũng được, hoặc mukbang, hoặc chơi game gì đó. Nói chung em cứ trò chuyện với fan của mình, thi thoảng có thêm donate cũng tốt.”

Chúc Nghi nghĩ ngợi, để cậu thử xem.

Nhưng mà khả năng cao là bị flop lắm.

Phi Quân không muốn cậu lưỡng lự kéo dài, cho nên khi cậu đồng ý lập tức tải app rồi đăng ký nick cho cậu. Lấy danh nghĩa là “trợ lý” của Chúc Nghi, Phi Quân ngang nhiên muốn cậu tối nay livestream cho nóng. Chúc Nghi mím mím môi, nhìn Phi Quân với vẻ nghi ngờ.

Đó giờ cậu chưa thuê trợ lý nên không biết trợ lý có phải là như thế này không. Có lẽ là vậy, thế là Chúc Nghi ngoan ngoãn nghe theo.

Trước đó, Phi Quân đã đăng một thông báo trên trang cá nhân của Chúc Nghi thông báo cậu mới tập tành chơi Tóp Tóp nè, tối nay sẽ livestream thử. Sau đó anh bê thông báo đó vào nhóm fan cứng của Chúc Nghi.

Phi Quân còn đang suy nghĩ làm sao để dùng nick Ryann kéo lượt xem cho cậu nữa.

Chúc Nghi không hề hay biết cameraman của mình đang đau đầu nghĩ cách kéo lượt xem cho cậu. Dù có hơi sợ nhưng phần lớn cậu mong chờ hơn. Cậu muốn biết xem tối nay cậu sẽ có phản ứng gì, có bao nhiêu người yêu thích cậu, muốn xem cậu.

Chúc Nghi ở trong giới giải trí không nổi tiếng, fan cũng ít, lại hướng nội, có thể nói cậu là lớp nghệ sĩ dưới tầng chót, người nhìn người quên. Ngay đến cả trang cá nhân của cậu cũng chẳng có bao nhiêu người theo dõi và tương tác. Mỗi dòng trạng thái cậu đăng lên thì số lượt thích cũng chỉ có một trăm mấy hai trăm người mà thôi.

Tám giờ tối, Phi Quân đã setup máy quay cho cậu. Lúc kênh livestream xuất hiện, thế mà đã có hơn 100 người xem. Chúc Nghi giật mình, cứ nghĩ chừng một, hai người thôi chứ.

Chúc Nghi vừa ăn tối vừa trò chuyện với người xem.

Có rất nhiều dòng bình luận nhảy lên.

[Anh ăn gì đó? Trông ngon quá.]

Chúc Nghi trả lời: “Ăn bún canh chua với tôm, còn có ba rọi chiên giòn. Ngon lắm đó. À, cái này là trà long nhãn.”

[Anh nấu hả? Ngon quá, cho húp ké miếng đi.]

“Không, là cameraman của tôi nấu đó.” Chúc Nghi cười đắc ý.

Đúng lúc này có một bàn tay khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp vươn ra lấy ly trà long nhãn của cậu. Chúc Nghi tròn mắt ngạc nhiên, quên mất mình đang livestream.

“Anh lấy nhầm ly của tôi rồi.”

Phi Quân nói khẽ: “Ăn thêm long nhãn không?”

“Ăn!”

Mặc dù Phi Quân cố ém giọng của mình rồi nhưng vẫn lọt vào điện thoại. Ngay lập tức, bên dưới khu bình luận bùng nổ.

[Đậu má! Giọng của cameraman đúng không???] [Ơ kìa anh ơi, sao ém giọng vậy? Nào, mạnh dạn nói lớn để chúng em đánh giá giọng anh cameraman nào.] [Dù ém giọng rồi nhưng vẫn đoán là giọng người này rất ấm. Là kiểu cố tình đè giọng trầm thấp làm mình nờ ứng á.] [Bạn bên trên, sao nói huỵch toẹt như dị, có biết tụi tui thích lắm không?] [Ủa không ai chú ý đến tay ảnh hả?] [Có mị! Tay ảnh đẹp, muốn liếm.] [Ê mọi người không nhận ra, tay của Chúc Nghi mà nằm lên tay ảnh là lọt thỏm luôn á. Uầy, xứng đôi quá.]

Chúc Nghi càng đọc tin nhắn thì vành tai cậu càng đỏ lên. Chúc Nghi nói khẽ: “Đừng chọc cameraman nhà tui nữa. Ảnh nghỉ việc là tui bắt đền mấy người.”

[Ỏ.]

[Ỏ.] [Ỏ.]

Bên dưới là một loạt “ỏ”. Mà số lượng người xem cũng tăng lên thành 200 người.

Chúc Nghi gãi gãi vành tai đỏ của mình, nói dối là do ăn trúng ớt, cay quá nên mới đỏ như thế thôi. Thế là có người rục rịch donate cho cậu.

Không nhiều, một bông qua chỉ với giá 10 nghìn hoặc 5 nghìn.

Chúc Nghi không nhắc tới cameraman nữa, bắt đầu cắm đầu ăn tối. Thi thoảng sẽ mô tả hương vị của món ăn, khen ngợi nước dùng, sợi bún này kia. Phi Quân thấy Chúc Nghi cố gắng không nhắc tới cameraman nhưng câu trước câu sau đã đề cập tới rồi, anh muốn cười lắm nhưng không dám.

Có rất nhiều người qua đường vô tình vào kênh livestream của cậu, tò mò liệu có phải là hot idol nào không. Đa phần tất cả bọn họ ở lại đều là vì giao diện phi giới tính quá xinh, đã vậy còn không chịu trang điểm nữa chứ. Tự tin khoe mặt mộc, đã vậy còn đẹp hơn những người trang điểm kỹ càng khác làm họ tò mò xem Chúc Nghi có bí quyết gì mà đẹp như vậy.

Chúc Nghi cũng kiên nhẫn trả lời từng thắc mắc của người xem. Sau đó, toàn thể người xem kênh livestream đau lòng phát hiện ra người này sinh ra đã xinh đẹp như thế rồi.

Thế là có một số người đau lòng rời khỏi kênh livestream.

Nhìn thấy từ 200 người tụt xuống còn một trăm mấy, Chúc Nghi chẳng hiểu tại sao.

Phía bên kia, Phi Quân cũng vừa ăn xong, anh vói tay lấy cái tô của cậu. Chúc Nghi lên tiếng: “Nhớ thoa thuốc cánh tay.”

Đáp lại là tiếng cười của Phi Quân.

Khu bình luận lại nhộn nhịp lần nữa.

[Uầy, trông có giống cặp vợ chồng mới cưới không.] [Sao phải bôi thuốc? Bị bỏng hả? Ủa, vậy là nhà cameraman là chỗ khu chung cư bị cháy đúng không?]

Thực ra chỗ bị bỏng đã lên lớp da non rồi, bôi cái này là trị sẹo thôi. Phi Quân nằm dài trên ghế, lấy điện thoại ra vào kênh livestream của cậu, bắt đầu công cuộc donate.

Ban đầu anh chỉ donate 10 nghìn, 20 nghìn, nhưng cảm thấy donate như thế này không ổn, bắt đầu tăng giá tiền lên.

Mà anh không hề hay biết, giá tiền càng tăng mặt Chúc Nghi càng xanh.