Vì để không có tình huống bất ngờ xảy ra nên Chúc Nghi chăm chỉ luyện giọng. Nhân cơ hội đó, Phi Quân tài trợ luôn quần áo biểu diễn của cậu. Thiết kế mấy bộ trang phục này vừa tinh tế vừa nhã nhặn làm cậu rất thích. Chúc Nghi dò hỏi nhãn hàng thời trang tài trợ nhưng Phi Quân không nói, chỉ lấp liếm rằng chủ shop thời trang cũng là fan cứng nên mới tặng đồ cho cậu. Chúc Nghi tuy còn lấn cấn trong lòng nhưng đành phải nhận lấy.
Cậu không hề biết rằng, những bộ quần áo mình mặc lại do chính tay nhà thiết kế Ryann làm ra, thậm chí Ryann còn có cả một tủ quần áo đủ thể loại dành riêng cho cậu.
Đó là những bản thiết kế đặc biệt chỉ dành riêng cho Chúc Nghi mà thôi.
Thứ bảy, Chúc Nghi lên đồ, biến thành một thiên thần xinh đẹp giáng trần. Cạnh bên là cameraman kiêm trợ lý Phi Quân. Khoảnh khắc nhìn thấy Chúc Nghi trong bộ quần áo do chính tay mình thiết kế, tim của Phi Quân đập rất nhanh.
Anh muốn nhìn thấy cậu trong bộ áo cưới do chính tay anh thiết kế.
“Sao vậy? Có gì không ổn hả?”
Giọng của Chúc Nghi vang lên kéo tâm trí của Phi Quân trở về thực tại. Cậu vẫn ngây ngô, chớp mắt nhìn anh với vẻ nghi hoặc. Phi Quân nuốt khan, cố gắng nhìn sang chỗ khác: “Không… rất ổn.”
“Em rất đẹp.”
Chúc Nghi được khen nên ngại ngùng. Vành tai ửng hồng lên. Cậu vẫn sượng sùng khi có người khác khen mình đẹp, đặc biệt người đó còn là cameraman của mình.
Phi Quân cùng Chúc Nghi đến phòng trà. Nơi đây cực kỳ sang trọng, vừa bước vào quán cậu có cảm giác tiền đang tát rát hai bên má của mình. Phi Quân không đọc được suy nghĩ đang hiện trên mặt cậu nên hoang mang không biết cậu có thấy áp lực không. Thế là anh cổ vũ cậu một phen, nhưng nào biết vì được cổ vũ mà Chúc Nghi mới thấy áp lực.
Mặc dù như vậy nhưng tính chuyên nghiệp của cậu rất cao. Lúc bước lên sân khấu, vẻ mặt cậu hờ hững như những lúc cậu biểu diễn những nơi bình dân khác. Trước khi biểu diễn cậu có xin mượn phòng trà một cây đàn piano.
Trước ánh mắt hờ hững của mấy khán giả có tiền bên dưới, ngón tay Chúc Nghi chạm vào phím đàn. Giai điệu đầu tiên vang lên, tiếp sau đó tiếng ngân nhẹ nhàng của Chúc Nghi.
Vì đây là phòng trà dành cho người có tiền nên không được phép quay phim, thế nên lần này Phi Quân chỉ đi theo với vai trò là trợ lý. Chẳng biết từ khi nào đã có người mời anh đến khu vực VIP ngồi.
Từ chỗ sân khấu nhìn sang, khu vực VIP khá tối nên sẽ không thể nhìn rõ hiện ai đang ngồi ở đó. Trái ngược lại, từ chỗ VIP lại có thể quan sát toàn bộ khu vực sân khấu.
Lúc này đây, Phi Quân mới để lộ khí chất của người có tiền ra ngoài. Buổi biểu diễn hôm nay của Chúc Nghi là do Phi Quân bỏ tiền ra toàn bộ.
Phòng trà này là một trong những nơi Phi Quân hay tới. Ông chủ quán cũng xem là có quen biết với anh. Ngày hôm đó anh đi tìm chủ quán, ngỏ ý muốn ông chủ quán mời một ca sĩ về biểu diễn, ngược lại tiền catxe của ca sĩ này anh sẽ chi trả. Là một người lăn lộn trên thương trường nhiều, ông chủ vừa nghe đã đoán được ca sĩ đó là người tình của anh.
Anh còn có một mục đích khác khi chọn phòng trà này, ngày hôm nay có rất nhiều tinh anh trong giới giải trí đến chơi. Thế nên, hiện giờ dưới sân khấu có vài ba người là đạo diễn, sản xuất có tiếng trong ngành đang nghiêng đầu, chống tay thưởng thức giọng hát được thiên thần hôn môi của cậu.
Chúc Nghi hoàn toàn không hề hay biết điều này.
Dưới sân khấu, tại khu vực VIP đối diện khu vực Phi Quân đang ngồi có hai người đang nghiêng người, thì thầm với nhau: “Nhìn ca sĩ này quen mắt lắm.”
Người đàn ông ngoài 40 tuổi ngồi cạnh đáp: “Chúc Nghi. Bốn năm trước khá nổi tiếng, nhưng sau đó vướng scandal come out nên dần rút khỏi showbiz.”
“Uổng thế? Giọng hát hay mà. Giao diện cũng đẹp nữa. Hiếm có ai theo đuổi phong cách Unisex mà thu hút đến như thế. Come out thôi mà thành scandal luôn à?”
“Sao? Em chấm người này rồi à?”
“Để xem nhân cách sao đã. Nhưng giọng hát khá hay. Em thích.”
Ban đầu khán giả không thích một ca sĩ vô danh xuất hiện, nhưng dần dần họ bị giọng ca ngọt ngào của cậu thu hút. Cuối cùng cũng có khán giả ngỏ ý cậu hát theo yêu cầu. Chúc Nghi đồng ý.
Phi Quân ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang hoa lên tặng cho cậu. Trong bó hoa còn có thêm ít tiền tip. Có người mở đầu, người thứ hai, thứ ba cũng tặng hoa cho cậu. Đến khi Chúc Nghi hát xong thì số lượng hoa cậu cầm nhiều đến độ chẳng thấy mặt cậu đâu. Có người hỏi ngày mai cậu có hát không, Chúc Nghi khéo léo từ chối.
Ông chủ quán thấy tình nhân của Phi Quân được chào đón như thế cũng bắt đầu cân nhắc ngày mai mời cậu đến hát thêm một buổi nữa.
Phi Quân chờ cậu ở phía trong cánh gà. Chúc Nghi chưa tới thì anh có điện thoại. Màn hình hiển thị người gọi đến là Phi Long.
“Không có chuyện gì thì cút.” Phi Quân lạnh lùng nói.
Tiếng Phi Long cười hì hì: “Mẹ đang nhắc tới anh đó. Đã hơn hai tháng rồi anh chưa về gặp mẹ, mẹ đang áu áu không vui kìa.”
Phi Quân trả lời: “Tuần sau tao về.”
“Nhưng mẹ đang nghỉ dưỡng ở Phú Quốc rồi. Anh có về thì chịu khó mua vé máy bay ra đây nha.”
Phi Quân: “…”
…
Lúc Phi Quân ngắt máy thì Chúc Nghi ôm hoa đi vào. Phi Quân vội vàng tiến lên ôm hoa giùm cho cậu: “Hôm nay thu hoạch bội thu.”
Chúc Nghi trả lời: “Ừm. Không ngờ khán giả ở đây sộp vậy.”
Phi Quân thấy trong hoa có rất nhiều cardvisit và thư tay. Nội dung trong đó đa phần là mấy lời tán tỉnh hoặc muốn hẹn gặp riêng Chúc Nghi. Phi Quân vẻ ngoài thì hờ hững nhưng tay ném mấy thứ đó vào thùng rác rất nhanh. Phi Quân chỉ đưa bó hoa anh đặt riêng cho Chúc Nghi cầm.
Cậu ngạc nhiên: “Sao tôi cầm một bó vậy. Để tôi cầm phụ anh cho.”
Phi Quân trả lời: “Bó đó đẹp nhất, hợp với em. Còn mấy bó này xấu để tôi cầm.”
Mà đúng là trong số bó hoa cậu được tặng thì bó hoa của Phi Quân đẹp nhất. Chúc Nghi ôm bó hoa vào lòng làm khóe môi của anh nhếch lên cao.
Lúc về nhà, Chúc Nghi cẩn thận đem bó hoa của Phi Quân tặng cắm vào bình. Còn mấy bó hoa khác để Phi Quân xử lý. Theo lời Phi Quân nói, anh có quen biết một tiệm hoa, anh sẽ bán rẻ số hoa này lại cho họ, kiếm được thêm một khoản nhỏ.
“Nghi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Thấy Phi Quân đột nhiên nghiêm túc, Chúc Nghi cũng tự giác nghiêm túc theo: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn xin nghỉ phép một tuần để về quê thăm gia đình.”
Chúc Nghi thầm thở phào, cứ sợ Phi Quân xin nghỉ luôn chứ. Cậu gật đầu: “Được. Khi nào anh nghỉ? Mua vé tàu hay máy bay? Để tôi giúp cho.”
“Tôi về Phú Quốc nên chắc sẽ đi máy bay.”
Mặc dù Phi Quân ngăn cản nhưng Chúc Nghi nằng nặc đặt vé máy bay cho anh. Thứ ba, lúc ba giờ chiều Phi Quân sẽ lên máy bay về Phúc Quốc. Chúc Nghi còn chu đáo mua một vài đặc sản ngon của thành phố để Phi Quân mang về quê biếu bà con, họ hàng. Chẳng những vậy, cậu còn chuẩn bị thuốc men cho Phi Quân đề phòng anh trên máy bay đột nhiên không khỏe. Phi Quân nhìn thế nào cũng cảm thấy Chúc Nghi như cô vợ nhỏ lo lắng cho chồng đi công tác xa. Phi Quân tự ảo tưởng rồi tự vui một mình.
Mấy ngày còn ở cạnh Chúc Nghi, Phi Quân tranh thủ quay cho cậu thêm hai video review mỹ phẩm và chỉnh sửa đàng hoàng, đợi đến tối Chúc Nghi chỉ cần up lên kênh của mình là xong.
Thứ ba, hiếm khi Chúc Nghi dậy sớm mà không cần Phi Quân đánh thức. Cậu kiểm tra lại đồ đạc của Phi Quân một chặp nữa để tránh quên này quên kia. Sau đó cả hai đi ăn rồi ra sân bay.
Chúc Nghi tiễn Phi Quân. Phi Quân đẩy hành lý vào trong phi trường, ngoái đầu lại nhìn thấy Chúc Nghi đứng đằng sau cửa kính vẫy tay chào tạm biệt mình, thoáng chốc anh muốn đổi ý không đi Phú Quốc nữa.