Rate this post

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

—————

Lần đầu tiên Nguyễn Miêu tham gia buổi họp mặt sang trọng thế này, các nhân vật nổi tiếng của giới siêu giàu trong thành phố hầu như đều xuất hiện ở đây.

Hạ Thương Dã giữ phong thái tự nhiên dẫn theo ba đứa em xuyên qua đám đông quần là áo lụa, thỉnh thoảng anh sẽ dừng lại giới thiệu em trai em gái nhà mình với người khác, dáng vẻ phóng khoáng không kiêu ngạo không nịnh nọt khiến hơn phân nửa trái tim phụ nữ ở hiện trường xao xuyến mãi, hướng mắt ngắm nhìn anh không rời.

Vài năm trước, Hạ gia rơi vào tay Lương Thụy, cổ phiếu tập đoàn tuột dốc không phanh, họ Hạ suýt nữa đã bị đá ra khỏi giới thượng lưu, sau đó Hạ Thương Dã xuất hiện đoạt lại quyền điều hành từ tay cha mình, thành công ngăn chặn cơn sóng dữ, danh tiếng theo đó mà vang xa, cũng vì thế nên đám cáo già vô cùng xem trọng anh, trái lại Hạ Thương Lục luôn là cái gai trong mắt bọn họ, cậu ta toàn phải hứng chịu những ánh mắt lạnh lùng, lời lẽ chế giễu.

Hạ Thương Lục chẳng thiếu chút danh tiếng này, người khác không để ý đến cậu ta, cậu ta cũng không thèm để ý đến người khác, thái độ vô cùng kiêu ngạo. Hạ Thương Dã nhìn thấy tất cả nhưng lại không lên tiếng sửa đổi cách hành xử của cậu ta, có vẻ như anh rất bao che cho em trai. Cùng là song sinh nhưng Hạ Thương Chi tựa như người tàng hình, gần như chẳng có ai đặt tầm mắt trên người cô.

Nguyễn Miêu yên lặng thu hết toàn bộ vào mắt, quả là đúng đắn khi cậu kịp thời rút khỏi vũng nước đục nhà họ Hạ.

Kỳ thật, tình cảnh của Nguyễn Miêu còn thảm hơn Hạ Thương Lục và Hạ Thương Chi nhiều, ít nhất hai người là thiếu gia tiểu thư hàng thật, mỗi cậu là con riêng do con rể bên ngoài vụng trộm, không có một tí quan hệ nào với Hạ gia, là Hạ Thương Dã nhân hậu mới đồng ý để cậu vào nhà, cho nên cậu toàn bị mọi người ở đây ghẻ lạnh khinh thường.

May là Nguyễn Miêu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hơn nữa cậu cũng không phải kiểu người để ý ánh mắt người khác, cứ như bình thường đi theo sau Hạ Thương Lục nên làm gì thì làm nấy.

Chờ đến khi chào hỏi xong hết một lượt các bậc trưởng bối, Hạ Thương Dã mới thả bọn họ đi chơi một mình, còn anh vẫn phải tiếp tục giao lưu với những người đó.

Nhìn bóng dáng Hạ Thương Dã cầm ly flute đựng champagne dần đi xa, Nguyễn Miêu ở trong lòng nhịn không được có chút đồng cảm với con nhà giàu, từ nhỏ đã phải học cách đưa đẩy lời nói sao cho khéo léo văn minh tránh xảy ra lục đục, sống gì mà mệt mỏi quá chừng.

Đột nhiên suy ngẫm lại người ta được ngồi trên cao đếm tiền mỏi tay, Nguyễn Miêu lập tức ngậm miệng. Một đứa đỗ nghèo khỉ tự dưng đi đồng cảm cuộc sống của người giàu không dễ dàng, điên mẹ nó rồi.

“Đứng ngây ra đấy làm gì, còn không mau chạy lại đây!” Hạ Thương Lục không kiên nhẫn nói: “Như thằng khờ.”

Nguyễn Miêu thu hồi ánh mắt tiếp tục theo sau Hạ Thương Lục, bọn họ đang hướng tới chỗ đám con cháu đời thứ hai, khu vực này toàn các ông lớn ông trùm, mấy đứa loi choi như bọn họ không thích nơi này, đa số đều chạy đến khu vực khác vui chơi.

Hội trường bữa tiệc gồm hai tầng, tầng hai mới là thế giới của người trẻ tuổi. Giữa phòng khách xa hoa bày vài cái sô pha văng cỡ lớn, phục vụ đi tới đi lui trên tay bưng khay, một đám nam nữ trẻ tuổi váy áo chỉnh chu ngồi tụ lại với nhau nói nói cười cười chơi đánh bài lắc xúc xắc, trong góc phòng còn đặt vài bàn bida và máy chơi game.

Hạ Thương Lục đi vào nơi này toàn thân càng thêm thả lỏng, cậu ta tháo cà vạt tiến thẳng đến đám đông không khách khí ngồi vào giữa, trông có vẻ đã quen biết nhau từ lâu. Nguyễn Miêu cũng không hề muốn sự xuất hiện của mình làm giảm bầu không khí náo nhiệt, vì thế cậu tìm một cái sô pha không người ngồi xuống, trên bàn trà mặt đá tròn trưng bày đủ loại bánh kem, bên tai là bản nhạc tiếng nước ngoài.

Mặc dù đã ăn sáng nhưng Nguyễn Miêu vẫn nhịn không được xuống tay với các dĩa bánh nhỏ xinh, cậu rất thích đồ ngọt, bao nhiêu cũng nuốt được hết, chỉ trong chốc lát Nguyễn Miêu đã ăn xong toàn bộ dĩa bánh trên bàn, nếu Hạ Thương Lục có ở đây sẽ lại mắng cậu là heo nữa cho xem.

Phục vụ lanh tay lẹ mắt bưng thêm một đĩa lại đây, còn tri kỷ rót cho cậu ly nước trái cây, trên mặt nở một nụ cười hiền hậu.

Đây là người đầu tiên cười với Nguyễn Miêu, cậu cũng theo bản năng cười tươi rói nói: “Em cảm ơn.”

Nhân viên phục vụ cong đôi mắt nói không có chi, sau đó bưng khay rời đi. Nguyễn Miêu thấy anh lớn lên tuấn tú nhịn không được đưa mắt ngắm anh vài lần, kết quả vừa xoay đầu một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Giản Phồn Úc vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên sô pha cách Nguyễn Miêu một khoảng không xa, hắn chắc là không thấy được người ngồi bên này. Nguyễn Miêu cẩn thận xắn bánh kem để không tạo ra tiếng ồn kinh động tới Giản Phồn Úc.

Kết quả Tịch Ấu đột nhiên từ đâu xuất hiện.

“Miêu Miêu! Thì ra ông ngồi đây à? Làm tôi tìm nãy giờ!”

Bả vai Nguyễn Miêu bị chụp một cái đau điếng, cậu nhe răng trợn mắt vội nuốt bánh xuống bụng, Tịch Ấu cà lơ phớt phơ ngồi bên cạnh cậu, vô cùng tự nhiên duỗi tay đoạt miếng bánh cuối cùng trong tay Nguyễn Miêu.

“Tìm tớ làm gì?” Nguyễn Miêu xoa bả vai lẩm bẩm, hành vi của Tịch Ấu đúng là khó hiểu, lần trước còn lạnh nhạt giờ lại bắt đầu dính lấy cậu, cũng không biết cậu ta nghĩ gì nữa.

“Người ta không thích chơi chung với bọn họ nên tới tìm ông á.” Tịch Ấu đương nhiên nói: “Mà tôi còn chưa tính sổ chuyện ông dám trốn đi ăn mảnh một mình đâu nha, sao đi không rủ tôi hả?”

Tiếng nói chuyện của bọn họ quấy nhiễu đến Giản Phồn Úc, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Miêu, Nguyễn Miêu để ý thấy ánh mắt hắn nhìn mình cậu gật đầu nói: “Chào bạn Giản.”

“Ừm.” Giản Phồn Úc nhạt nhẽo đáp lại: “Chào cậu.”

Nguyễn Miêu sửng sốt, đây là lần đầu tiên Giản Phồn Úc đáp lại cậu một cách đàng hoàng, trước kia hắn chỉ toàn làm như không nhìn thấy hoặc thỉnh thoảng khẽ gật đầu mà thôi.

Tịch Ấu vuốt cằm: “Hình như, Giản Phồn Úc không hận ông thì phải.”

“Sao cậu biết?” Nguyễn Miêu hơi nhướng mày, thu hồi tầm mắt hỏi.

”Đoán á. “Tịch Ấu vừa nhai bánh vừa trả lời: “Giản Phồn Úc được xem như người xuất sắc nhất trong lứa con nhà giàu chúng ta, mọi người hay đồn anh ta tốt tính dịu dàng, theo lí thì xung quanh phải có đầy người ngồi mới đúng, kì lạ là mấy lần gặp nhau ở bữa tiệc gần đây tôi chỉ toàn thất anh ta ở một mình thôi, lạnh lùng xa cách ghê lắm. Bọn tôi đều cho rằng do ông và Nhan Dương nên anh ta mới thay đổi khác xưa hoàn toàn như thế. Vừa rồi thấy anh ta chịu đáp lại ông nên tôi kết luận không giận dỗi đó, chắc do dạo này ông không dính lấy Nhan Dương nữa.”

Nguyễn Miêu uống nước trái cây, quay đầu nhìn thoáng qua Giản Phồn Úc đang một tay chống cằm ngẩn người, cậu không khỏi thở dài: “Nhan Dương đúng là không phải con người mà.”

“Phụt!” Tịch Ấu suýt nữa đã phun bánh trong miệng ra ngoài: “Hồi đó là đứa nào thèm khát cậu ta đến điên dại vậy?”

“Tại hồi xưa mắt tớ mù tạm thời chứ bộ.” Nguyễn Miêu mặt không cảm xúc nói: “ Giản Phồn Úc đáng thương quá trời quá đất.”

Tịch Ấu cười tủm tỉm nuốt bánh kem, câu từ thấm thía nói: “Ông cứ tiếp tục phát huy, đừng bao giờ biến về phiên bản cũ nữa nha.”

“Tại sao?” Nguyễn Miêu theo bản năng hỏi một câu.

Tịch Ấu cười hì hì thò mặt qua, nhỏ giọng nói: “Bởi vì nhìn thuận mắt, nếu ông mà về làm trà xanh lại, tôi sẽ diệt trừ ông.”

Nguyễn Miêu: “……”

Hừ, không cần phải tranh luận với mấy đứa mạch não không giống người bình thường.

Nhóm tiểu thư thiếu gia bên kia đã bắt đầu mở cuộc vui, bầu không khí vô cùng sôi động, bọn họ chơi vài ván ma sói vẫn cảm thấy không thú vị nên chuyển sang lời thật lòng hay đại mạo hiểm, tuy chỉ là một trò cũ rích nhưng kích thích ở chỗ được chỉnh người khác.

Nguyễn Miêu núp sau sô pha nhìn bọn họ chơi, một hồi xem vài cặp nam nữ ngậm bài truyền qua môi nhau, một hồi lại xem bọn họ nhảy các bài hot trên mạng, Hạ Thương Lục nhà cậu suốt quá trình đều trở thành đối tượng công khai bị chỉnh, ai kêu mặt cậu ta lúc nào cũng nhăn nhăn, tính tình thì siêu hung dữ, đầu óc lại không quá nhạy bén, vận khí rõ tệ hại, tóm lại toàn bị dính đòn thôi.

Bất ngờ là Nhan Dương cũng ngồi trong nhóm, khuôn mặt gã hiện lên vẻ cô đơn, dường như sự chú ý không đặt vào cuộc chơi mà vẫn luôn dòm ngó xung quanh giống như đang tìm kiếm ai đó. Nguyễn Miêu đoán gã đang tìm trúc mã của mình, sau đó cậu lén quay đầu liếc trộm Giản Phồn Úc, ai ngờ trùng hợp bị đối phương bắt được, bởi vì Giản Phồn Úc cũng đang nhìn cậu.

Nguyễn Miêu cảm thấy có lẽ Nhan Dương và Giản Phồn Úc đang cãi nhau nên Giản Phồn Úc mới ngồi đây trốn Nhan Dương, nhưng theo nguyên tác giai đoạn này bọn họ đã làm hoà khe nứt chưa quá sâu, cho dù có sự góp mặt của trà xanh trong bữa tiệc đi nữa Nhan Dương vẫn luôn để ý trúc mã, Giản Phồn Úc vốn không nên như vậy mới phải.

Chẳng lẽ là vì cậu xuyên đến nên thế giới này xuất hiện hiệu ứng cánh bướm, cốt truyện cũng theo đó mà bị sửa đổi?

Nếu đúng như thế thật thì tuyệt vời ông mặt trời luôn, Giản Phồn Úc không yêu Nhan Dương sẽ không phải chịu ngược, trái lại hắn sẽ được mọi người cưng nựng như một vị vương tử.

Tịch Ấu ngồi cạnh Nguyễn Miêu cùng xem đám đông vui đùa, đột nhiên cất cao giọng: “Giản Phồn Úc, sao cậu lại ở đây!”

Nguyễn Miêu vẻ mặt mê mang quay đầu nhìn cậu ta, không biết nhãi con này tự dưng hét to thế làm cái quái gì. Giọng Tịch Ấu rất lớn, đủ để kinh động đám người bên kia, nghe thấy tên Giản Phồn Úc, những thiếu niên thiếu nữ bắt đầu nhốn nháo hết lên nói Giản Phồn Úc không quân tử, cứ trốn sang một góc hưởng thụ sự nhàn rỗi, không thèm tụ tập với bọn họ.

Lúc này Nhan Dương đã đi tới, liếc mắt thấy Nguyễn Miêu cũng đang dựa vào sô pha cos thành quần chúng ăn dưa, gã mở miệng gọi: “ Miêu Miêu?”

Nguyễn Miêu bình tĩnh chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, vẻ mặt tự nhiên nói: “Làm ơn gọi tôi là bạn học Nguyễn.”

Nhan Dương bối rối nhìn Giản Phồn Úc, lại nhìn Nguyễn Miêu, cuối cùng vẫn chọn bước tới chỗ Giản Phồn Úc.

Ai ngờ Giản Phồn Úc lại đứng dậy, hắn vô thanh vô tức ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Miêu, trông có vẻ không định nể mặt Nhan Dương, Nhan Dương xấu hổ đứng im tại chỗ, nhấc chân không biết có nên đi theo hay không.

Phục vụ lần thứ hai lại đây đổi một dĩa bánh kem khác còn hấp dẫn hơn cái trước, anh làm lơ mọi người ở hiện trường, cười với Nguyễn Miêu: “Mời ngài dùng.”

“Em cảm ơn ạ.” Nguyễn Miêu cười cảm kích, thiện cảm đối với anh trai phục vụ tăng vọt.

Giản Phồn Úc ở một bên lẳng lặng nhìn, đột nhiên mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ngon lắm.” Nguyễn Miêu trong lòng vui như hoa nở, chỉ cần được ăn bánh kem thỏa thích bữa nay khỏi ăn cơm trưa cơm tối cậu cũng bằng lòng, nhưng vì nhân vật chính vẫn đang ngồi bên cạnh nên cậu tỏ vẻ rộng rãi mời cho có lệ: “Cậu muốn nếm thử không?”

Ánh mắt Giản Phồn Úc sâu thẳm, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm bánh kem hồi lâu, sau đó chậm rãi thư thả cầm lấy cái nĩa cắn một miếng.

“Không tồi.”

Nguyễn Miêu: “……”

Tan nát cõi lòng.

__________