Rate this post

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

—————

Sau buổi tổng vệ sinh giữa Nguyễn Miêu và Phương Tri bất giác tạo thành mối quan hệ hữu nghị, có lẽ bởi vì ở trong trường hai người đều bị xa lánh, sở thích cũng khá hợp ý coi như có duyên với nhau, hai người rất nhanh đã trở thành bạn thân, hơn nữa Phương Tri còn chủ động đề nghị giúp cậu học bổ túc, tuy Nguyễn Miêu rất vui nhưng cậu cũng hiểu đối với Phương Tri mà nói thì thời gian vô cùng quý giá, cho nên cậu không dám tùy tiện chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của đối phương, thay vào đó cậu sẽ mượn vở để chép bài.

Có vở của học sinh giỏi xếp thứ ba toàn trường nên cả ngày hôm nay tâm trạng Nguyễn Miêu cực kì tốt trái ngược hoàn toàn với người nào đó.

Ánh mắt Tịch Ấu sâu thẳm nhìn chằm chằm Nguyễn Miêu, hiển nhiên cậu ta đang tỏ vẻ bất mãn với hành vi có mới nới cũ của cậu, chỉ là Nguyễn Miêu lại không nhìn Tịch Ấu mà cậu vội vàng giơ điện thoại chụp lại những bài giải mình không xác định được đáp án đúng hay sai, căn bản không rảnh quan tâm đến Tịch Ấu.

“Nguyễn Miêu, có người tới tìm ông kìa.” Tang Vi khẽ gõ lên trang vở, cô vừa nở nụ cười bí hiểm vừa nói: “Cô ấy đang chờ ông dưới lầu á.”

“Tìm tớ?” Nguyễn Miêu nghi hoặc hỏi lại.

Sau khi chụp xong nốt bài giải cuối cùng, trước tiên Nguyễn Miêu cầm vở đi trả cho Phương Tri, sau đó cậu mới nương theo hướng Tang Vi chỉ đi xuống lầu tìm người, trong suốt chặng đường Nguyễn Miêu nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra người nào sẽ tới tìm cậu vào buổi tối, không lẽ lại là đối tượng nào đó bị nguyên chủ trêu ghẹo?

Cậu từ tầng 3 xuống tới nơi, quả nhiên ngay cửa cầu thang có một người đang đứng đợi, mặc dù Nguyễn Miêu không thấy rõ là ai nhưng từ vóc dáng mà đoán thì có vẻ người nọ là phụ nữ.

“Chào cô, cho cháu hỏi cô là ai vậy ạ?” Nguyễn Miêu bước tới gần lễ phép hỏi, cho dù cậu đang ở trong trường học nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Người phụ nữ kia xoay người lại, khuôn mặt vừa lúc bại lộ dưới ánh đèn đường, đó là một khuôn mặt cực kì xinh đẹp, tuy dáng dấp đã không còn trẻ trung nhưng đường nét vẫn ẩn hiện chưa phai tàn, nhan sẵc của bà thời trẻ chắc hẳn đã khiến không ít người suýt xoa kinh ngạc.

Thấy Nguyễn Miêu xuống tới nơi, bà vui mừng bước đến phía trước hai bước, nhẹ giọng từ tốn nói: “Miêu Miêu, cuối cùng mẹ cũng gặp được con rồi.”

Chân Nguyễn Miêu cứng đờ tại chỗ, lời định nói cũng bị kẹt trong cổ họng, lần trước sau khi cậu ngắt cuộc gọi giữa chừng Chu Duyên Cầm không còn gọi đến nữa, ai mà ngờ hôm nay bà lại đột ngột chạy tới trường học tìm con trai cơ chứ.

Trời ơi, phải làm sao bây giờ?

Chu Duyên Cầm che miệng tiếp tục bước lên phía trước thêm hai bước, sau đó bà khẽ giang hai tay ôm Nguyễn Miêu vào lòng nghẹn ngào nói: “Hơn nửa năm rồi mẹ mới được gặp lại con, những lần trước mẹ tới tìm con không chịu ra gặp mặt gì cả, cổng nhà họ Hạ mẹ lại không vào được…”

Nguyễn Miêu để mặc bà ôm lấy, toàn thân cậu cứng đờ không dám nhúc nhích lung tung, cậu sợ nếu lúc này đẩy bà ra sẽ khiến bà nghi ngờ, vì thế cậu cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh lại rồi nhẹ vỗ về tấm lưng gầy gò của Chu Duyên Cầm: “Mẹ đừng khóc.”

Chu Duyên Cầm lau nước mắt buông Nguyễn Miêu ra, sau đó bà giơ tay sờ lên mặt Nguyễn Miêu đôi mắt đẫm lệ mông lung chăm chú quan sát từng nơi được chạm vào, vốn dĩ bà định đánh giá cậu lại gầy đi rồi, chỉ là khi sờ tới sờ lui hai má núng nín của Nguyễn Miêu cũng đủ cho bà hiểu rõ đứa nhỏ này dạo gần đây sống rất thoải mái.

Chu Duyên Cầm cong đôi mắt long lanh ứa lệ chan chứa ý cười nói: “Miêu Miêu nhà chúng ta mũm mĩm hơn trước rồi.”

“Vâng.” Nguyễn Miêu ngoan ngoãn gật đầu: “Con ăn nhiều lắm luôn ạ.”

“Ăn được nhiều thì tốt.” Chu Duyên Cầm vui mừng nói: “Bữa nay ở với mẹ một lúc được không con? Là mẹ nhớ con quá nên mới cố ý tới tìm.”

Nguyễn Miêu rất muốn từ chối nhưng cậu không tìm thấy lý do thích hợp, dù sao đây cũng là mẹ người ta, vả lại đã hơn nửa năm bà chưa gặp con trai, đêm hôm khuya khoắt vất vả tìm tới đây cho dù muốn chống đối cậu cũng không đành lòng để bà quay về tay trắng được.

Nhưng nếu ở với bà lỡ bị phát hiện ra sơ hở thì sao? Dù gì cũng là mẹ con ruột, có lẽ bà sẽ phát hiện được rất nhiều chi tiết bất thường nhỉ? Hơn nữa nếu mà bà lại nhắc đến chuyện bày mưu đối phó Hạ Thương Dã thì phải làm sao bây giờ?

“Miêu Miêu, mẹ biết con còn giận mẹ nhưng lâu lắm rồi mẹ chưa gặp con, con cũng không chịu tới thăm lần nào, coi như mẹ xin con, đi với mẹ một lúc nhé.” Chu Duyên Cầm đáng thương nói: “Mẹ con mình vẫn chưa có lần nào ngồi chung trò chuyện đàng hoàng cả.”

Bà đã nói đến vậy Nguyễn Miêu nào nỡ từ chối, cậu đành phải đi theo bà ra ngoài cổng trường, trong lòng liên tục niệm câu nói ít sai ít nhắc nhở bản thân đừng nói quá nhiều, như vậy có lẽ sẽ không bị vạ miệng.

Chu Duyên Cầm lái xe của mình tới, sau đó bà dắt Nguyễn Miêu ngồi vào ghế phụ rồi chậm rãi điều khiển xe rời khỏi cổng trường. Tuy Nguyễn Miêu không rành về xe nhưng cậu có thể cảm giác được chiếc xe này của Chu Duyên Cầm là hàng xịn, hơn nữa chất liệu vải trên bộ đồ bà mặc cũng không tồi, có vẻ như bà là người không phải lo toan cuộc sống.

Cậu yên lặng ngồi ở ghế lái phụ quan sát không có chủ động bắt chuyện, có lẽ trước kia Nguyễn Miêu cũng không thèm để ý đến Chu Duyên Cầm nên bà vẫn chưa nảy sinh nghi ngờ.

Chiếc xe dần dần hoà vào khu phố náo nhiệt sầm uất, Nguyễn Miêu không rõ bà định chở mình đến đâu, chờ lúc dừng đèn đỏ cậu mới nhịn không được nói: “Lát con còn phải về không thể đi quá lâu được đâu ạ.”

“Mẹ biết.” Chu Duyên Cầm xoay vô lăng trả lời Nguyễn Miêu: “Chỉ ăn với mẹ một bữa cơm thôi, không đi quá lâu đâu mà, lát nữa mẹ sẽ chở con về.”

Nguyễn Miêu yên tâm.

Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, Chu Duyên Cầm từ trên xe bước xuống rất nhanh đã có nhân viên đi tới tiếp nhận xe rồi lái đến bãi đậu, Nguyễn Miêu theo sau bà vào trong nhà hàng, nhìn bà quen thuộc đường lối như vậy có vẻ bà khá thường tới đây ăn, trong tay còn có cả thẻ vàng.

Phục vụ quen cửa quen nẻo dẫn bọn họ vào phòng bao, sau đó lại mang lên hai ly nước chanh và khăn ấm rồi anh mới đi ra ngoài, hiện tại trong phòng chỉ còn hai mẹ con. Chu Duyên Cầm đưa thực đơn cho Nguyễn Miêu dịu dàng nói: “Con xem thử đi rồi chọn món mình muốn ăn.”

Hồi chiều Nguyễn Miêu mới vừa ăn ba cái bánh bao thịt, hai chén cháo sen bát bảo, một dĩa sủi cảo chiên, hiện tại bụng có đói miếng nào đâu, vì thế cậu đẩy thực đơn về: “Con no rồi, hay là mẹ chọn đi ạ.”

Vì thế Chu Duyên Cầm ấn chuông gọi phục vụ vào thuần thục chọn vài món, Nguyễn Miêu móc điện thoại ra xem giờ, còn một tiếng rưỡi nữa mới tan học nên cậu để Tịch Ấu giúp mình thỉnh cái giả.

Gửi tin xong Nguyễn Miêu giương mắt thì thấy Chu Duyên Cầm đang cằm quan sát mình, cậu tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao thế ạ?”

“Trước đây mẹ chưa thấy Miêu Miêu cắt kiểu tóc này bao giờ cả.” Chu Duyên Cầm thở dài: “Hồi nhỏ con ghét nhất là cắt tóc, còn nói là cắt tóc sẽ rất xấu xí.”

“Đó là trước kia thôi ạ.” Nguyễn Miêu giải thích nói: “Với lại cũng không phải do con cố ý cắt kiểu này, thợ cắt tóc không độ đúng được chiều dài đoạn cần cắt nên mới thành ra như vậy đấy ạ.”

Chu Duyên Cầm gật đầu cũng không lòng vòng ở vấn đề tóc tai quá nhiều, bà bưng ly nước lên uống một ngụm, trong lúc uống còn ho khan vài tiếng, bộ dạng suy yếu vô cùng đáng thương, Nguyễn Miêu do dự không biết có nên quan tâm bà một chút hay không, lại nghe Chu Duyên Cầm nói: “Mẹ biết con không muốn làm theo lời mẹ nói, mẹ cũng biết trong lòng con đang rất khó xử. Nhưng chẳng lẽ con đã quên những tháng ngày mẹ con ta đã phải trải qua trong sự khinh thường nhục mạ rồi sao? Sang năm sau là con đủ mười tám rồi, nếu còn không mau chuẩn bị biện pháp đối phó Hạ Thương Dã chắc chắn sẽ đuổi con đi, con lại chẳng phải em trai ruột của nó như Hạ Thương Lục.”

Nguyễn Miêu yên lặng lắng nghe Chu Duyên Cầm lải nhải, vừa nói tới chuyện nhà họ Hạ khuôn mặt bà sẽ lộ ra biểu cảm dữ tợn không hề tương xứng với khí chất, dường như căm hận cả một đời này của bà đều trao tặng hết cho nhà họ Hạ.

Thật ra Nguyễn Miêu cũng hiểu đôi chút, từ tin tức mà bà tiết lộ, có vẻ như Lương Thụy cũng chính là ba của bọn họ đã phụ bạc bà, sau khi bà mang thai ông ta lại không chịu nhận bởi vì sợ cô chủ cả nhà họ Hạ ghét bỏ rồi ly hôn, cho nên ông ta bày ra nhiều kế triệt đường sống của hai mẹ con họ, hại Chu Duyên Cầm chỉ có thể trốn về quê, đứa bé cũng vì thế mà theo họ bên ngoại.

Mãi cho đến Nguyễn Miêu 15 tuổi, bà mới dám dẫn cậu ta từ nông thôn lên thành phố, hơn nữa còn nghĩ hết mọi cách nhét cậu ta vào nhà họ Hạ, nghĩ làm như thế là con trai có thể sống yên ổn qua ngày. Nhưng ai ngờ lại bị Hạ Thương Dã từ chối thẳng thừng rằng không thể nuôi cậu ta cả đời, khi cậu ta đủ 18 tuổi rồi phải dọn ra ngoài sống tự lập.

Cũng vì lí do đó mà tính cách của Chu Duyên Cầm lập tức thay đổi theo hướng tà ác.

Mặc dù Nguyễn Miêu rất đồng cảm với bà nhưng cậu không có tư cách khuyên bà buông bỏ thù hận, bởi vì cậu không trải qua cực khổ của Chu Duyên Cầm, cho dù bà làm kẻ thứ ba là sai trái nhưng…… Mỗi người vẫn nên tự chịu trách nhiệm cho hành động bản thân tạo ra, cậu không có quyền đi khuyên giải bất kì người nào.

“Ta không cần thiết một hai phải bòn rút tài sản của nhà họ Hạ đâu mẹ à, sau này chờ con tìm được việc rồi con sẽ nuôi mẹ.” Nguyễn Miêu chỉ có thể nói như vậy: “Mẹ yên tâm, tuy con không chắc sẽ kiếm được nhiều tiền nhưng, nhưng cũng không để mẹ phải chịu khổ khi về già đâu.”

Chu Duyên Cầm sửng sốt, hốc mắt đỏ hoe quát lớn: “Dựa vào cái gì? Tên súc sinh Lương Thụy kia đã huỷ hoại cả đời mẹ, con có biết cả đời quý giá bao nhiêu không? Hiện tại thằng ranh kia nó nghĩ đuổi con ra khỏi nhà là xong việc sao, đừng có mơ!”

“Nhưng những bất hạnh kia vốn dĩ không phải do nhà họ Hạ gây ra mẹ à.” Nguyễn Miêu trấn an bà: “Cho dù là Hạ Thương Dã hay là cô chủ cả nhà họ Hạ, bản chất chuyện này không hề liên quan tới bọn họ mà đúng không ạ? Mẹ không nên lôi nhà họ ra làm đối tượng trả thù nữa.”

Chu Duyên Cầm cắn chặt răng đôi tay gắt gao nắm khăn trải bàn, lớp son môi đỏ gần như nứt vụn: “Không liên quan? Lão dựa vào nhà họ Hạ mới có được như ngày hôm nay, nhà họ Hạ không ngã, lão vẫn sẽ mãi mãi tự do sung sướng! Hiện giờ lão trốn ở nước ngoài hưởng phúc, mà mẹ, mà mẹ thì….”

Cảm xúc của Chu Duyên Cầm trông có vẻ đang rất kích động, Nguyễn Miêu sợ bà nóng giận quá mức làm tổn thương bản thân nên cậu vội nắm lấy tay bà nói: “Mẹ đừng giận, cứ bình tĩnh lại trước đã, có gì đợi lát nữa lên món xong mình lại nói được không ạ?”

Thực tế cậu cũng không phải kiểu người am hiểu an ủi người khác nhưng Chu Duyên Cầm có lẽ cố kỵ chuyện gì đó, cảm xúc rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, bà cúi đầu nhìn bàn tay được Nguyễn Miêu nắm lấy, ngây người hồi lâu sau đó cũng bao trùm tay khác của mình lên, nhẹ giọng nỉ non nói: “Lâu rồi mẹ mới thấy Miêu Miêu thân thiết với mẹ như vậy.”

Không biết tại sao trong lòng Nguyễn Miêu lại hơi chua xót, trong lúc nhất thời cậu không biết nên xót xa cho bà hay là xót xa cho ‘Nguyễn Miêu’, đôi mẹ con này rõ ràng không đồng lòng, tuy giữa hai bên có quan hệ máu mủ nhưng trái tim có lẽ đang cách xa nghìn cây số, nếu không tại sao nguyên chủ lại đối xử xa cách với mẹ mình thế kia cơ chứ?

“Về chuyện nhà họ Hạ, con tự có suy nghĩ riêng, trước tiên mẹ đừng nhúng tay vào được không ạ?” Nguyễn Miêu thử thăm dò nói: “Mẹ cũng biết chỉ có mình con trong nhà bọn họ, cuộc sống đã đủ vất vả rồi, mẹ có thể hiểu cho con mà đúng không ạ?”

Chu Duyên Cầm há miệng muốn nói lại thôi, bà suy nghĩ rất lâu mới mở miệng nói: “Mẹ biết rồi. Nhưng con tuyệt đối đừng để mẹ chờ quá lâu nhé, con là một đứa bé tài giỏi chắc chắn sẽ nắm được cách khiến nhà họ Hạ thân bại danh liệt mà phải không?”

Nguyễn Miêu không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ cố chấp muốn trả thù nhà họ Hạ của bà khiến cậu không thể hiểu nổi, hơn nữa làm gì có sơ hở nào dẫn đến việc nhà bọn họ bị lụi tàn đâu? Hạ Thương Dã ngay thẳng đoan chính thế kia cơ mà.

“Ha.” Chu Duyên Cầm cười lạnh, giống như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu bà nói: “Đúng là thủ đoạn của Hạ Thương Dã sáng suốt hơn Lương Thụy nhiều lắm, nhưng mấy năm trước Lương Thụy làm không ít chuyện ác, suýt chút nữa đã kéo toàn bộ nhà họ Hạ đi toang cùng lão, trong tay mẹ nắm cũng kha khá chứng cứ đó. Chẳng qua sau khi Hạ Thương Dã lên nắm quyền điều hành đã nhanh chóng đuổi lão ra nước ngoài, tẩy sạch bong những việc bẩn thỉu kia nên mới có thể kéo dài hơi tàn đến nay. Mẹ không tin nó lại tẩy sạch đến nổi một chút dấu vết cũng không để sót!”

Mắt thấy tinh thần Chu Duyên Cầm lại bắt đầu trở nên kích động, Nguyễn Miêu thở dài: “Con đi vệ sinh chút đây ạ.”

Dứt câu cậu lập tức mở cửa phòng đi ra ngoài hít thở không khí, mỗi khi đối mặt với Chu Duyên Cầm cậu luôn bị một loại áp lực vô hình đè ép khiến khó thở, cậu hoàn toàn không biết nên giao lưu với bà thế nào cho phải phép hợp tình.

Nguyễn Miêu dọc theo cầu thang xuống lầu vừa vặn gặp được Hạ Thương Dã dẫn theo vài người cũng đang đi lên, hai người bất ngờ chạm mắt với nhau.

Hạ Thương Dã nhướng mày, hiển nhiên anh rất ngạc nhiên vì Nguyễn Miêu vốn phải ngồi trong trường lại xuất hiện ở chỗ này.

“Em chào anh cả.” Nguyễn Miêu vội chạy tới chỗ anh giải thích: “Em và mẹ vừa tới đây ăn cơm ạ.”

Hạ Thương Dã gật đầu, sau đó quay đầu lại nói với mấy người kia: “Mọi người cứ vào trong trước, tôi nói với em trai nhà mình hai câu rồi sẽ vào sau.”

Nghe thế trong lòng Nguyễn Miêu cảm thấy khá đổi kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên Hạ Thương Dã giới thiệu với người khác cậu là em trai anh.