Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi
Chương 20
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM (Đã beta)
—————
“Tôi thật sự không định cố ý nhìn lén đâu, chỉ là do vô tình đi ngang qua trùng hợp bắt gặp nên mới lỡ dại……” Có lẽ Nguyễn Miêu tự thấy vô cùng xấu hổ về lời biện minh của mình nên giọng điệu càng lúc càng nhỏ: “ Tôi thật sự không phải……”
“Ừm.” Giản Phồn Úc không có ý định tra xét nguyên nhân cậu ở đây, vẻ mặt hắn cũng không giống như đang nổi giận: “Cảnh đấm nhau đẹp không?”
“Cũng bình thường…” Nguyễn Miêu căng da đầu trả lời, cậu thực sự không dám nhìn thẳng vào Giản Phồn Úc: “Hay là giờ tôi đi chỗ khác nhé, hai người tiếp tục bận rộn đi, cứ coi như tôi chưa từng xuất hiện.”
Ánh mắt Giản Phồn Úc liếc thấy trong tay Nguyễn Miêu cầm một chồng tờ rơi, sau khi thấy nội dung bên trên hắn lập tức hỏi: “Định tìm giáo viên phụ đạo à?”
Nguyễn Miêu cúi đầu nhìn đống tờ rơi in quảng cáo các trung tâm dạy thêm, cậu theo bản năng gật đầu nói: “Đúng vậy, kiến thức cơ bản của tôi tệ quá, tự mài mò tự học không được ổn lắm nên tôi định tìm một giáo viên đáng tin cậy dạy bù, như thế mới nhanh tiến bộ được.”
Nhớ tới xếp hạng thành tích của Nguyễn Miêu, Giản Phồn Úc lắc đầu nói: “Đúng là rất tệ.”
“Ặc……” Nguyễn Miêu gãi gãi đầu: “Cho nên mới muốn tìm giáo viên phụ đạo đó.”
Lúc này Nhan Dương thành công bò dậy khỏi mặt đất, gã vẫn chưa từ bỏ ý định nhích đến cạnh bên Giản Phồn Úc, tiện thể còn chào hỏi với Nguyễn Miêu, Nguyễn Miêu lén nhìn máu tươi dính trên cổ áo gã, nghĩ rồi lại nghĩ cuối cùng cậu nói: “Chỗ tôi có khăn ướt, cậu có muốn lau mặt không?”
“Hả à…… Cảm ơn cậu nhiều.” Nhan Dương cầm nửa bịch khăn ướt nói, đồng thời gã rút ra từng tờ lau sạch máu mũi, cười khổ: “Úc, tớ rất rõ ràng bản thân không hề làm chuyện gì khiến cậu tức giận, tại sao cậu không chịu cho tớ một cơ hội vậy? Cậu không thích tớ qua lại với Miêu Miêu, tớ, tớ đã chú ý chừng mực rồi. Rốt cuộc là tại sao cậu lại đột nhiên muốn rạch ròi với tớ thế?”
Nhan Dương thật sự rất oan ức, bản thân gã cảm thấy mình không hề làm sai gì cả, cho dù làm sai cũng không đến mức quậy thành cớ sự như hôm nay, mấy tháng trước bọn họ vẫn là đôi bạn thân thiết nhất đột nhiên bây giờ lại biến thành bộ dạng này, gã có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
Giản Phồn Úc cười lạnh, giọng điệu hơi mất mát nói: “Đúng vậy, tại sao tôi lại đối xử với cậu như vậy nhỉ…… vì lúc nào cậu cũng thế này cả, luôn cảm thấy bản thân làm gì cũng có cái lý của nó, luôn cảm thấy mọi người nên tử tế lịch sự với cậu, luôn cảm thấy mình không hề sai. Cậu luôn dùng vẻ mặt vô tội này lừa tôi hơn nửa đời người, khiến tôi ngu ngốc cho rằng cậu chỉ là một thằng nhóc loi choi chưa trưởng thành, chỉ cần tiếp tục kiên nhẫn đợi thêm chút nữa rồi một ngày nào đó cậu sẽ thấu hiểu cho tôi, nhưng mất hơn 20 năm trời tôi mới ngộ ra được rằng —— tất cả những thứ kia đều do tôi tự lừa mình dối người mà thôi. Không phải cậu chưa trưởng thành, mà đó vốn dĩ là tính cách sinh ra đã có, căn bản không có bất cứ một biện pháp nào ngăn chặn cậu ban phát tình yêu thương vô bờ bến của mình cả. Tôi tưởng rằng một Nguyễn Miêu đi rồi mọi thứ sẽ tốt hơn nhưng sau này tôi mới phát hiện, giữa chúng ta đâu chỉ rạn nứt vì một Nguyễn Miêu?”
Vẻ mặt Nhan Dương mờ mịt nghe hết lời Giản Phồn Úc chỉ trích, sau một lúc lâu mới há mồm nói: “Nhưng mà cậu, cậu, cậu mới là người quan trọng nhất trong lòng tớ, chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu thôi, lấy đâu ra 20 năm chứ?”
Nguyễn Miêu ở một bên đứng nghe cũng ngu người không kém, những lời Giản Phồn Úc nói lạ vô cùng, nghe giống như hắn biết rõ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì vậy, nhưng dựa theo số tuổi hiện tại lại không khớp lắm……
Đột nhiên cậu giật mình một cái, một suy nghĩ đáng sợ chợt lóe qua.
Nếu, nếu trên thế giới này không chỉ có một người xuyên không là cậu thì sao?
Nếu cậu có thể từ nơi khác xuyên đến, vậy Giản Phồn Úc có lẽ nào cũng không phải Giản Phồn Úc ban đầu không?
“Rồi cũng sẽ có ngày như vậy thôi.” Giản Phồn Úc mặt không cảm xúc nói: “Nhan Dương, tôi thật sự rất thất vọng về cậu. Chúng ta vẫn nên tách nhau ra đi.”
Nói xong hắn xoay người nói với Nguyễn Miêu đang bận suy nghĩ sâu xa: “Còn không đi mau lên?”
Nguyễn Miêu lấy lại tinh thần, còn chưa kịp nhìn biểu cảm trên mặt Nhan Dương chân cậu đã tự giác đuổi theo Giản Phồn Úc, trong đầu vẫn tự hỏi vụ việc rất có khả năng kia.
“Đang nghĩ gì thế?”
Thời điểm ra tới đường lớn, Giản Phồn Úc dừng bước hai tay cắm trong túi lẳng lặng nhìn Nguyễn Miêu, cặp mắt bình tĩnh không gợn sóng kia dường như đã nhìn thấu được cậu, bao nhiêu câu từ Nguyễn Miêu muốn hỏi đều bị nghẹn lại trong cuốn họng khó khăn mà nuốt xuống bụng.
Với kinh nghiệm sống ở kiếp trước có lẽ Giản Phồn Úc đã phát hiện mình là Nguyễn Miêu giả nhưng nếu mình ngậm chặt miệng đến khi xuống mồ thì dù Giản Phồn Úc có thông minh nhạy bén cỡ nào cũng không thể suy luận ra mình là một “Độc giả” được, không đời nào có chuyện hắn phát hiện mình nắm cốt truyện về thế giới này.
“Ừm, suy nghĩ vu vơ chút ấy mà.” Nguyễn Miêu dùng một cái cớ vụng về gạt cho qua chuyện.
Giản Phồn Úc cũng không vạch trần cậu, bởi vì hắn có chung suy đoán giống Nguyễn Miêu, vừa rồi nói với Nhan Dương những lời đó thứ nhất là xuất phát từ chân thành, thứ hai là muốn thử Nguyễn Miêu, hắn nghi ngờ linh hồn cậu đến từ một nơi khác, mà dựa vào phản ứng vừa rồi của cậu đủ để chứng minh rằng vị khách từ phương xa đến này chỉ sợ không đơn giản là khách, cậu còn biết rất nhiều chuyện không nên biết.
Lúc mới phát hiện linh hồn Nguyễn Miêu bị thay thế, Giản Phồn Úc đã nghĩ liệu có phải cậu cũng sống lại giống hắn không, vì quỹ đạo cuộc sống của hắn khác hẳn kiếp trước nhưng vào cái đêm hôm ấy sau khi lợi dụng chuyện chiếc nhẫn, hắn rút ra kết luận rằng linh hồn Nguyễn Miêu không phải từ tương lai quay về quá khứ, bởi vì Nhan Dương thật sự từng tặng Nguyễn Miêu một chiếc nhẫn nhưng đó là việc của mấy năm sau. Nếu cậu mang theo kí ức sống lại chắc chắn cậu sẽ theo bản năng nhớ tới sự kiện kia rồi chối bỏ chứ không phải hoang mang nhận lung tung.
Đối với chuyện một người xa lạ sống lại Giản Phồn Úc không quan tâm lắm nhưng sau năm lần bảy lượt để ý hành vi của cậu, hắn hoang mang phát hiện người này biết khá rõ về mối quan hệ giữa hắn và Nhan Dương, dù đối phương vẫn luôn né tránh nhưng ánh mắt lại không lừa được người, đặc biệt là vào bữa tiệc cuối năm, cậu còn không thèm giấu việc bản thân biết trước tương lai.
Mà phản ứng của cậu vừa rồi làm hắn càng tin rằng, Nguyễn Miêu biết gì đó.
Nhưng như vậy chẳng phải rất vô lí sao, chẳng lẽ kiếp trước hắn từng quen biết người nào mà chính hắn cũng không biết?
Giản Phồn Úc không chắc lắm, nhưng như vậy làm hắn càng thêm hiếu kì về thân phận thật sự của cậu trong lớp vỏ bọc nam sinh cấp 3, hiện tại địa vị của hắn không còn như kiếp trước cả ngày sắm vai học sinh cấp 3 chẳng thú vị gì cả, tìm một đối tượng nghiên cứu để giết thời gian cũng không tồi.
Nguyễn Miêu nào đâu biết hắn nghĩ vậy, cậu vẫn đang cố chấp kéo áo khoác lên che đi nổi sợ Giản Phồn Úc có thể là người xuyên không mặc dù biết nó chẳng đáng kể:” Tớ phải đến lớp học thêm rồi, chúng ta tách ra ở đây nhé?”
Giản Phồn Úc đoạt lấy xấp tờ rơi trong tay cậu im lặng không trả lời, hắn cẩn thận lật xem từng tờ, dáng vẻ trông nghiêm túc không khác gì giáo viên chủ nhiệm, Nguyễn Miêu không biết hắn muốn làm gì nên chỉ đành đứng một bên ngoan ngoãn chờ đợi.
“Tất cả đều không ổn.” Giản Phồn Úc trực tiếp kết luận: “Mấy câu quảng cáo là giả cả, cậu mà theo học chỉ tổ tiền mất tật mang thôi.”
Nguyễn Miêu hơi thất vọng: “Nhưng giáo viên giỏi tớ mời không nổi.”
“Nhà họ Hạ đối xử tệ với cậu lắm sao?” Giản Phồn Úc nhíu mày: “Tôi nhớ Hạ Thương Dã không quá khắt khe với em của mình đâu, nếu cậu chịu giải thích rõ ràng tôi nghĩ anh ta sẽ đồng ý mời gia sư cho cậu thôi.”
Nguyễn Miêu khó xử: “Nhưng tôi không muốn tốn tiền của anh cả, chị hai anh ba cũng đâu cần mời gia sư, tôi vẫn nên tự lực cánh sinh thì hơn.”
“Với thành tích kia của Hạ Thương Lục có mời hay không cũng như nhau.” Giản Phồn Úc lạnh nhạt nói: “Còn Hạ Thương Chi thì làm gì cần người khác phụ đạo mà cậu so sánh.”
Tương lai của hai vị này đều không được tốt lắm, Hạ Thương Chi ra nước ngoài cả đời cũng chưa từng trở về nước, Hạ Thương Lục sau khi gặp tai nạn xe thì không còn đứng lên được, Nguyễn Miêu cũng chết trong vụ tai nạn đó.
Về chuyện chủ mưu còn cần phải đoán sao? Tuy là do Nguyễn Miêu tự tìm đường chết trước nhưng nếu cậu ta không mất trong vụ tai nạn Hạ Thương Dã cũng sẽ không cho phép bên cạnh mình xuất hiện một quả bom nổ chậm.
“Để tôi thử đi thêm hai nơi khác nữa xem, biết đâu thật sự tìm được một trung tâm tốt giá cả hợp túi thì sao?” Nguyễn Miêu lạc quan nói:” Ông bà có câu cô giáo như mẹ hiền, chắc sẽ có người làm từ thiện nhỉ?”
Giản Phồn Úc không dám gật bừa.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì hắn không vội trở về mà lại quyết định đi chung với Nguyễn Miêu, chắc là do nhàm chán quá nên có người nói chuyện cùng cũng tốt.
*
“Tôi thấy hơi đói rồi, chúng ta đi ăn nhé?” Đi dạo cả buổi làm Nguyễn Miêu muốn ăn chút gì đó lót bụng.
Cậu nghĩ Giản Phồn Úc cao quý như vậy chắc chắn sẽ không đồng ý đi ăn cùng mình đâu, không chừng nghe xong đề nghị là hắn trở về luôn vừa hay cả hai đỡ phải xấu hổ, đặc biệt là khi mình mới nghi ngờ người ta sống lại.
Ngẫm lại hồi đó mình còn ngây thơ muốn chỉ người ta nhìn rõ bộ mặt thật của tên tệ bạc kia mới ghê chứ, cũng không biết là ai bơm gan cho mà to gan phết.
“Được.” Giản Phồn Úc nhìn thời gian, giọng điệu thản nhiên nói: “Cậu chọn quán đi.”
Nguyễn Miêu: “……”
Gì vậy trời? Mắc gì hết lạnh lùng ngang vậy trời?
Bình thường Nguyễn Miêu luôn ăn ở các quán ven đường để dành tiền mua tài liệu học tập nhưng nếu mời Giản Phồn Úc một bữa thì e rằng phải……
Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Lo lắng cậu ấm nhà quyền quý Giản Phồn Úc phải chịu ấm ức vì ăn quán vỉa hè với mình, Nguyễn Miêu đắn đo thử thăm dò hỏi: “Tôi mời cậu ăn đồ Nhật nhé?”
Giản Phồn Úc gật đầu đồng ý không chút phản đối.
Thời điểm đi ngang qua tiệm trà sữa, Nguyễn Miêu tinh tế dừng lại mua hai ly trà sữa cho có lệ, bởi vì cậu cảm thấy Giản Phồn Úc chắn chắn sẽ không uống loại nước uống không lành mạnh này và cuối cùng cả hai ly đều sẽ là của cậu, tay trái vị khoai môn tay phải vị đậu đỏ, tuyệt vời làm sao.
Sau đó bọn họ cùng đi vào một nhà hàng Nhật sang trọng, Nguyễn Miêu chọn một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, cậu tỏ vẻ rộng rãi đưa thực đơn cho Giản Phồn Úc: “Cậu chọn món đi nè.”
Giản Phồn Úc yên lặng nhìn cậu một cái, tiếp theo hắn vung bút lên vẽ ra những đường nét rồng bay phượng múa.
Nguyễn Miêu vừa hút trà sữa vừa cảm nhận tiếng con tim rỉ máu.
Từ nay về sau cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ đi ăn chung với cậu ấm này nữa, chọn món để mời thôi cũng phải đắn đo từng chút, rồi còn sợ món bình dân không xứng với người ta, đúng là cực hình cho người phàm mà.
Sau khi chọn món xong, Giản Phồn Úc chống cằm nhìn Nguyễn Miêu hút trà sữa, thấy hai má cậu phình phình khá là đáng yêu, vì thế hắn cũng chỉ vào một ly khác hỏi: “Cái này mua cho tôi hả?”
“Phải.” Nguyễn Miêu dối lòng giả vờ đẩy ly về phía hắn nói: “Tôi nghĩ chắc cậu không thích uống những món này đâu ha, nhưng mà cũng đã lỡ mua rồi, nếu cậu không uống vậy để….”
Giản Phồn Úc nhanh gọn dứt khoát đâm ống hút vào sau đó hút một ngụm, bộ dạng hồn nhiên ngây thơ hỏi ngược lại: “Vừa nãy cậu nói gì cơ?”
Nguyễn Miêu: “……”
“Không có gì.”
“Nhiều, cậu uống nhiều chút.”
Sao mọi thứ cứ luôn lệch xa khỏi cốt truyện gốc vậy chứ? Cậu chú ý thiết lập nhân vật của mình giùm đi được không? Chẳng phải cậu là cậu ấm thuần khiết cao quý không dính khói lửa bụi trần hả? Ly trà sữa 12 tệ mà cậu cũng muốn uống nữa á???
Giản Phồn Úc rũ mi giấu đi ý cười trong đôi mắt.
Thật tình thì hắn không hề thích đồ ngọt nhưng thỉnh thoảng nếm thử một chút thấy cũng không tồi lắm.