Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM (Đã beta)
———-
Sau hôm đánh nhau đã mấy ngày rồi Nguyễn Miêu chưa nói chuyện lại với Hạ Thương Lục, cũng không phải cậu lòng dạ hẹp hòi mang thù không muốn để ý đến người ta mà là Hạ Thương Lục đơn phương chiến tranh lạnh, mặc dù hai người ở chung nhà thường xuyên đụng mặt nhau nhưng Hạ Thương Lục lại hoàn toàn coi như không thấy Nguyễn Miêu, tỏ thái độ kiêu căng ngạo mạn bước ngang qua nhau như hai người xa lạ.
Đối với loại hành vi ấu trĩ này Nguyễn Miêu cũng rất bất đắc dĩ. Cậu lại không phải kiểu người thích mặt nóng dán mông lạnh, nếu người ta đã không muốn thấy mình cậu cũng không cần thiết phải nóng vội đi tìm tổn thương, hơn nữa đêm đó vốn dĩ là Hạ Thương Lục khiêu khích trước.
Ăn sáng xong Hạ Thương Lục nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà, Nguyễn Miêu xách cặp lên cũng định đi, Hạ Thương Dã đi công tác mấy ngày nữa mới trở về, người lớn không ở nhà bé khỉ nhỏ nhít lập tức xưng vương đây mà.
“Không phải em đã hứa với chị là sẽ cách xa Giản Phồn Úc rồi sao?”
Hạ Thương Chi ở sau lưng Nguyễn Miêu đột nhiên sâu kín mở miệng làm Nguyễn Miêu giật mình hoảng sợ, cậu quay đầu nhìn thì thấy Hạ Thương Chi đang ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn mình, cậu khó hiểu hỏi: “Sao phải cách xa cậu ấy ạ?”
Hạ Thương Chi nhấp môi không nói, trong mắt cô có tia đắn đo, cuối cùng vẫn từ trên ghế đứng lên đi đến trước mặt Nguyễn Miêu: “Chị, chị…… chị chỉ muốn em được sống bình yên.”
Nguyễn Miêu nghe không hiểu lắm ẩn ý trong câu nói của cô, hơn nữa giữa cậu và Hạ Thương Chi còn không thân bằng cậu với Hạ Thương Lục, ngày thường cậu gần như chẳng nói được hai câu với người chị hai trên danh nghĩa này, không hiểu tại sao cô lại đột ngột lộ ra biểu cảm thế kia, cứ như cậu rất quan trọng với cô vậy.
“Hiện tại em cũng đang sống rất tốt mà chị?” Nguyễn Miêu nghịch ngợm quơ tay qua lại rồi đưa cho cô xem: “Em khoẻ lắm ạ.”
Hạ Thương Chi cúi đầu nhìn tay cậu, vậy mà cô thật sự chậm rãi phủ tay mình lên, rồi sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Nguyễn Miêu, cảm thụ được hơi ấm từ lòng bàn tay cậu truyền đến đột nhiên cô oà khóc nức nở.
“Vẫn còn sống.”
Thấy cô bật khóc Nguyễn Miêu đơ người đứng tại chỗ, cậu cảm thấy bản thân rất khoẻ mạnh sao phản ứng của Hạ Thương Chi lại kì lạ như vậy: “Sao lại khóc? Chị bị ốm hả? Em giúp chị xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi nhé? Chị đừng khóc mà.”
Hạ Thương Chi khóc rất đau thương, bây giờ cô mới thật sự sống động giống một nữ sinh chứ không còn là búp bê Tây Dương lạnh lùng như trước kia nữa, là một người sống sờ sờ.
Nguyễn Miêu tay chân luống cuống, cậu không hề có kinh nghiệm dỗ con gái nín khóc, đành tùy ý để Hạ Thương Chi nắm tay, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cậu có thể cảm nhận được những bi thương cô đang phải kiềm nén, lại không biết nỗi bi thương ấy từ đâu mà đến.
Mãi cho đến khi đến trường rồi Nguyễn Miêu vẫn không thể nói một câu an ủi nào. Cậu tin chắc Hạ Thương Chi năm lần bảy lượt phản ứng kì lạ là bởi vì mình nhưng cậu dám thề suốt hai tháng qua cậu và Hạ Thương Chi gần như không có va chạm gì đặc biệt, ngoại trừ đôi khi cô sẽ nhắc nhở đừng tới gần Giản Phồn Úc ra thì bọn họ không có trò chuyện gì đáng nói cả.
Hình như chị hai rất chắc chắn mình có gì đó với Giản Phồn Úc thì phải, với lại giống như chị sợ mình đã chết rồi ấy.
Nguyễn Miêu sởn tóc gáy, có khi nào Hạ Thương Chi đang gặp vấn đề về tâm lý không? Đều tại tác giả viết về nhà họ Hạ quá ít nên giờ trong đầu mình hoàn toàn không có chút tư liệu nào hết trơn.
“Miêu Miêu ơi!”
Nguyễn Miêu vừa đến phòng học, Phương Tri đã mừng rỡ vọt tới: “Tớ mới nhận được phiếu học bổng kì thi trước nè!”
“Chúc mừng cậu.” Nguyễn Miêu hâm mộ vô cùng, Nhị Trung là một trường giàu nức tiếng nên phí học bổng cũng rất phong phú, gần như có thể đủ trả tiền học của một kì, Phương Tri là dựa vào học bổng mà sống qua mỗi học kỳ, trong nhà cậu ta còn có ba người em cần đi học.
Khuôn mặt Phương Tri đỏ bừng, cậu ta thẹn thùng vò đầu nói: “Tớ muốn, tớ muốn mời cậu một bữa.”
“Thôi.” Nguyễn Miêu liên tục xua tay: “Cậu vất vả biết bao mới giành được học bổng, sao có thể phung phí vì tớ được, cất lấy mà mua đồ ăn ngon ăn.”
Phương Tri là một người ít nói trầm tính lại còn khá ngốc, không biết như thế nào mà đi nhận định Nguyễn Miêu là tri kỷ khó cầu, chuyện cùng quét dọn WC đối với Nguyễn Miêu là việc nhỏ nhưng đến phiên Phương Trị đã thành chuyện lớn, cậu ta luôn tìm cách đền ơn đáp nghĩa cậu.
“Đi mà để tớ bao đi.” Phương Tri mềm mại nói: “Chúng ta đến nhà ăn nhé?”
Nguyễn Miêu bị sự nhiệt tình của cậu ta cảm nhiễm, cậu rất thích chơi cùng người đáng yêu như Phương Tri: “Vậy được rồi, chúng ta đi ăn cơm thịt bò đi?”
Tịch Ấu ở bên cạnh ghen tị khoe mẽ: “Học bổng thì có gì đặc biệt đâu? Đây cũng có vậy! Tiền thưởng top 2 toàn trường còn cao hơn nhiều nhé!”
Nguyễn Miêu không biết Tịch Ấu định làm gì nên cậu giả bộ không nghe thấy lời khiêu khích, Phương Tri cũng không giận bởi vì cậu không thân với những bạn trong lớp bằng Nguyễn Miêu, có lẽ Nguyễn Miêu tốt tính dễ gần nên rất dễ thụ hút mọi người, đặc biệt là cậu không đề phòng những kẻ muốn tiếp cận, từ đầu Tịch Ấu đã phát hiện ra điểm này.
“Ông bất công lắm nha.” Tịch Ấu nửa thật nửa giả la ó: “Tôi là ân nhân cứu mạng ông đó, nhớ chứ.”
Nguyễn Miêu thật sâu thở dài: “Cậu không đàng hoàng được một chút hả?” Sau khi hẹn kèo ăn trưa xong xuôi Phương Tri đã đi về chỗ ngồi, Nguyễn Miêu mới quay đầu lại nhìn Tịch Ấu đang làm bộ sắp chết: “Tình bạn của chúng ta bộ có tốt đến mức đó sao?”
“Hừ.” Tịch Ấu ngạo kiều trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói thầm một câu chỉ có chính cậu ta mới có thể nghe rõ: “Nếu không phải tôi che giấu giùm, ông đã sớm bị lộ tẩy rồi.”
Nguyễn Miêu không nghe rõ cậu ta nói gì, dù sao Tịch Ấu chính là đứa trẻ trâu, lát sau là tâm trạng vui vẻ lại ngay không cần phải dỗ.
*
Giữa trưa ở nhà ăn, Nguyễn Miêu và Phương Tri đang ngồi cùng nhau, hai người đều thích ăn cơm thịt bò, bọn họ cặm cụi nhai cơm nhìn thế nào cũng thấy giống hai bé thỏ mập. Giản Phồn Úc bưng khay đồ ăn không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh bọn họ, bình tĩnh chào hỏi: “Chỗ này có ai ngồi không?”
“Không có.” Nguyễn Miêu nghiêng người nhường chỗ, còn mình thì ngồi cạnh Phương Tri, từ khi cậu cảm thấy áo khoác nhỏ che thân không được về sau ở trước mặt Giản Phồn Úc cậu đều mặc kệ, dù sao chỉ cần hắn chưa khui bí mật cậu sẽ làm bộ không có việc gì xảy ra.
Ngược lại Phương Tri có hơi khẩn trương lúng túng khi thấy Giản Phồn Úc đến, Giản Phồn Úc là nhân vật nổi tiếng trong trường, lấy một điểm bất kì nào trên người hắn ra so đều có thể khiến cho người ta tự biết xấu hổ, đặc biệt là đối với một người tự ti như Phương Tri thì hận không thể tàng hình ngay lập tức.
“Lại là cơm thịt bò à?” Giản Phồn Úc liếc mắt nhìn khay cơm của Nguyễn Miêu, trong mắt có chút ý cười không rõ làm người ta khó mà nắm bắt.
Nguyễn Miêu nhìn khay cơm của mình kiêu ngạo nói: “Cơm thịt bò ở đây là ngon nhất nên Phương Tri lấy tiền học bổng để mời tôi đó!”
Bạn mình rất lợi hại nên Nguyễn Miêu khó tránh khỏi có chung cảm giác vinh dự, dường như chính cậu mới là người gặp chuyện vui nhịn không được khoe ra:“Hơn nữa cậu ấy rất tốt với bạn bè, vừa chân chất vừa hiền lành, còn dành thời gian bổ túc cho tôi nữa.”
Phương Tri được cậu khen mà tai đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu cầm đũa chọc thịt bò.
Giản Phồn Úc không ngắt lời Nguyễn Miêu nói, có vẻ như hắn rất thích nghe Nguyễn Miêu nói chuyện. Nguyễn Miêu nói một hồi mới nhớ: “Sao hôm nay có một mình cậu vậy? Tịch Lễ đâu?”
“Ngại cậu ta ồn.” Giản Phồn Úc nhàn nhạt trả lời: “ Cậu ăn bánh tart trứng không này?”
Nguyễn Miêu nhìn thoáng qua bánh tart trứng vàng óng ánh trên khay của Giản Phồn Úc, trông có vẻ rất ngon: “Cậu không ăn sao?”
“Ừm.” Giản Phồn Úc đẩy về phía trước: “Vị nó ngậy quá tôi ăn không vô.”
Nguyễn Miêu do dự trong chốc lát, cậu và Giản Phồn Úc cũng không thân đến độ có thể không biết xấu hổ lấy món tráng miệng từ khay của người ta:“Tôi không ăn đâu, cảm ơn.”
“Ồ.” Giản Phồn Úc cũng không tiếp tục mời, hắn chỉ khẽ cau mày trông vô cùng buồn rầu: “Vậy chỉ có thể đổ đi thôi.”
Nguyễn Miêu lại nhìn thoáng qua hai cái bánh tart trứng vàng óng ánh xinh đẹp kia, âm thầm cảm thấy đáng tiếc: “Uổng thế.”
“Thì bởi hay là cậu ăn giùm tôi đi.” Giản Phồn Úc dịu dàng nói: “Lãng phí thức ăn là không nên, phải không nè?”
Nguyễn Miêu đồng tình gật đầu, với lại bọn họ cũng xem như có ơn nghĩa, có mỗi hai cái bánh tart trứng mà đẩy tới đẩy lùi thì ra vẻ quá, vì thế cậu thoải mái nhận bánh cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn cậu nha.”
“Đừng khách sáo.” Tâm trạng Giản Phồn Úc rất tốt, múc một muỗng canh cho vào miệng..
Nguyễn Miêu chia cho Phương Tri một cái đáng tiếc Phương Tri không thích ăn ngọt, cậu đành bất đắc dĩ một mình hưởng hết. Ăn ké lúc nào cũng ngon nên Nguyễn Miêu cảm thấy bánh này ngon hơn lúc cậu tự mua ăn nhiều.
Vừa lúc Hạ Thương Lục và bạn bè đi ngang qua, liếc mắt một cái đã thấy con thỏ ngủ ngốc Nguyễn Miêu đang cùng Giản Phồn Úc ăn cơm, cậu ta tức giận trợn trắng mắt, trong mũi hừ một tiếng thật mạnh, tăng tốc đi lướt qua bàn ba người dằn mặt Nguyễn Miêu.
“Anh ta bị sao vậy?” Phương Tri nhỏ giọng hỏi Nguyễn Miêu: “Hình như đó là anh cậu phải không?”
“Không biết.” Nguyễn Miêu lười nhìn: “Tới cái tuổi phản nghịch rồi nên nhìn ai cũng không vừa mắt đó mà.”
Phương Tri tỏ vẻ đã hiểu: “Vết bầm trên mặt cậu là do anh ta đánh đúng không? Anh trai gì mà quá đáng thật sự.”
Nguyễn Miêu sờ vết bầm đã phai bớt trên mặt, muốn tìm về chút mặt mũi: “Thật ra tớ đã trả đũa lại rồi, anh ta cũng không tốt hơn tớ là mấy.”
“Là bởi vì tôi sao?” Giản Phồn Úc dường như rất buồn: “Xin lỗi cậu.”
“Không sao không sao hết á.” Nguyễn Miêu vừa thấy trai đẹp u buồn nhíu mày đã lập tức mềm lòng, cậu vội vàng giải thích: “Anh hai là thế đó, cậu đừng tự trách làm gì, ảnh nghi ngờ tôi yêu sớm nên không cho phép, tuổi còn nhỏ đã học cái tư tưởng cổ hủ đó rồi, không phải do cậu sai đâu.”
Giản Phồn Úc thở dài một hơi sâu.
Phương Tri từ vẻ mặt hóng hớt nghe xong liền biến thành khiếp sợ, cậu ta nhìn Nguyễn Miêu lại nhìn Giản Phồn Úc, trong lòng cảm thấy chính mình có lẽ đã phát hiện ra bí mật động trời nào đó.
Cách mấy cái bàn, Tịch Lễ bị Giản Phồn Úc vứt bỏ chỉ có thể ngồi ăn chung với em trai, Tịch Ấu nhìn trộm bọn họ rất nhiều lần, rốt cuộc không kiềm nổi sự tò mò chọc chọc tay anh hai nhỏ giọng hỏi: “Anh xem hai người kia đang làm gì thế?”
Tịch Lễ thong thả ung dung nhìn thoáng qua, thản nhiên tự đắc mà nói: “Nhìn không thấy hả? Đang vỗ béo thỏ mập đó.”
Tịch Ấu: “???”
**************