Ở trong bệnh viện một tuần Trần Nhiên đã xuất viện , hầu hết các vết thương của cô chỉ là vết thương ngoài da , các vết thương khác lại không nghiêm trọng nên tốc độ hồi phục của cô rất nhanh
Nhìn vết thương trên cánh tay đã đóng vảy , không còn đau nhưng lại khiến cô khó chịu không thôi . Trần Nhiên chạy đến luồng tay ôm lấy tay của ông bà Trần làm nũng
” Bà ơi, ông ơi cháu ngứa quá , ông bà cháu muốn ăn một cái gì đó . Không thôi tay cháu sẽ không chịu nổi mà gãi mất “
Bà Trần quay sang ngõ nhẹ lên trán Trần Nhiên , giọng nói cưng chiều
” Cái con bé này , được rồi bà sẽ đi làm bánh cho cháu ” Bà Tràn quay sang nhìn ông Trần :” Ông nó à , chúng ta đi thôi “
Ông Trần dịu dàng khoát tay bà Trần cùng đi về phía nhà bếp. Bọn họ dắt tay nhau cùng đi làm đồ ăn cho cháu gái
Thoát cái đã là ba tháng sau , trong một khu vườn lớn Trần Nhiên đang vui vẻ ngồi dưới một mái hiên . Cô thoải mái tận hưởng bầu không khí trong lành mà nơi thành thị kiếp trước không thể có
Đột nhiên phía sau có tiếng của bà Thanh cùng bước chân vội vả chạy đến
” Cháu à , sao cháo lại ra đây nữa rồi? Bên ngoài gió lạnh . Cháu vào nhà cùng bà đi “
Trần Nhiên nở nụ cười bất lực ,đáp lại:” Vâng ạ
Ở bên ông bà Trần sự ấm áp Trần Nhiên nhận được không bao giờ thiếu, chỉ có điều họ làm hơi quá
Mấy tháng nay cô chưa từng phải đụng tay vào bất kỳ công việc gì , kể cả việc ăn cơm , đi lại họ điều không cho cô đụng tay . Nếu không nhất quyết tự mình tắm họ cũng muốn tắm giúp cô
Bầu không khí ấm áp nhưng cũng có chút ngột ngạc
Bây giờ Trần Nhiên giống như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, hai ông bà cứ lo cô sẽ lại gặp chuyện, không muốn cho cô rời khỏi tầm mắt của họ quá xa
Nhiều khi Trần Nhiên không muốn làm phiền họ quá nhiều, cô đã lén trốn ra ngoài vài lần nhưng nơi cô chạt xã nhất lại là sân vườn nhà họ Trần. Những lúc đó sẽ chỉ mới ngồi người một lúc thì lại bị ông bà Trần dẫn về phòng để tĩnh dưỡng
Trong phòng của Trần Nhiên , cô đang bất lực với mọi thứ . Trần Nhiên nằm bất động , trong não toàn tưởng tượng những thứ linh tinh để giết thời gian thì ” Cạch ” Trần Tuấn bước vào
Cái người anh ruột của nguyên chủ này cả tuần này cứ đi theo càm ràm cô mãi. Nghe tiếng Trần Nhiên đã biết chuyện gì sắp xảy ra nữa rồi. Ở cái giá đình này nguyên chủ thật sự không có một chút địa vị nào
” Trần Nhiên , đã một tuần rồi sao cô còn bắt ông bà chăm hả . ông bà đã già rồi sao cô còn ích kỷ vậy hả “
Lại cái lời lải nhải này , cái anh chàng này thật sự không mệt nhưng cô lại rất mệt . Đột nhiên Trần Nhiên lại có một ý tưởng mới, cô muốn thử xem
Trần Nhiên bắt đầu diễn kịch , cô nhếch mép cười. Khuôn mặt lưu manh
” Thế thì đã sao , ai bảo tôi là cháu nội cưng của ông bà chứ “
Trần Tuấn tức giận anh siết chặt tay , khuôn mặt nổi lên từng gân xanh lớn . Đây là nổi căm phẫn của anh mấy lâu này , giận vì đứa em này bị bà cưng chiều không còn biết quy củ gì . Tính tình anh ta nóng nảy đôi tay xiết chặt, nắm đấm chuẩn bị vung ra . May mắn bà Trần phản ứng nhanh , bà xông nhanh tới kịp thời cản anh ta lại
” Trần Tuấn mà , cháu đừng vậy mà . Trần Nhiên còn ốm mà “
Câu nói của bà Trần dường như càng làm Trần Tuấn phát điên
” Ốm cái gì ? Cô ta còn nằm đó đắc ý kia kìa “
Trần Nhiên nhịn cười, cuối cùng cô cũng có cơ hội rồi . Trần Nhiên nhanh chóng nắm bắt
” Gì , anh không được chăm sóc nên ghen tị à ” Trần Nhiên khiêu khích
Nghe vậy Trần Tuấn càng nổi máu điên , anh ta càng dùng sức lao tới . Khi nắm đấm của anh ta sắp chạm vào Trần Nhiên thì ông Trần đã nhanh chóng giữ người lại . Ông Trần dịu giọng
” Tiểu Tuấn , ông hứa sẽ không chăm sóc Nhiên Nhiên nữa . Cháu dừng lại đi mà “
Thấy Trần Tuấn đã dừng động tác , ông bà Trần nhanh chóng kéo Trần Tuấn ra ngoài
Giây phút họ đóng cánh cửa phòng lại , trong lòng Trần Nhiên nhưng có trăm hoa đua nở
” Phùuu , cuối cùng cũng có thể thoải mái đi lại rồi “
Cả tuần nay dù đám anh chị em khác của nguyên chủ đã rời đi nhưng chỉ một mình Trần Tuấn cũng khiến tâm trí của cô ngày ngày bị giày vò
Chọc giận một lần này có lẽ Trần Tuấn sẽ bị cấm không thể vào phòng cô ít nhất một tháng, cô sẽ có thể yên tĩnh tận hưởng cũng có thời gian nghỉ ra kế sách thuyết phục ông bà Trần không cần chăm sóc quá kỹ đối với cô