Đổng Niệm An mở mắt, phát hiện trước mặt mình một đám người đang ngồi. Những năm qua nếu không nằm mơ thì cô càng không mong có ngày gặp lại bọn họ.
“Hạc Anh Đào con tỉnh rồi!”, người mà năm đó tàn nhẫn bán con gái ruột của mình cho một gia đình giàu có đang gọi tên chị của cô?
Niệm An còn đang suy nghĩ số tiền đó bọn họ dùng để làm gì thì Uyên Mễ đã tiến lên:
“Chát”
Hạc Đồng kéo Uyên Mễ lại trách móc:
“Bà làm cái gì đó? Nó chỉ vừa tỉnh lại!”
Uyên Mễ hét to:
“Hạc Anh Đào, lần trước là theo trai. Lần này còn bỏ trốn vào rừng để cho Nhiệm Dương tìm kiếm khắp nơi. Rốt cuộc Nhiệm Dương có gì không tốt? Rốt cuộc con không đồng ý cuộc hôn nhân này ở điểm nào!”
Đổng Niệm An bây giờ không phải là Hạc Anh Đào yếu đuối. Vậy cho nên cô dứt khoát bứt ống truyền dịch trong tay ra, hùng hổ xong đến tát cho Uyên Mễ một bạt tai. Cái tát này cũng xem như trả cho người đàn bà độc ác tàn nhẫn bán cô. Bắt cô phải rời xa gia đình.
“Chát”
Uyên Mễ hét lên: “Mày điên rồi sao dám tát tao?”
Đổng Niệm An cười khẩy xoa cánh tay của mình. Cô nghiến răng tiến lên một bước khiến Uyên Mễ phải lùi về sau:
“Dì à, vừa rồi dì quên con là người của Nhiệm gia sao? Nếu có muốn dạy dỗ cũng phải do đích thân anh Nhiệm Dương ra tay. Không đến lượt dì quản.”
“Ba, dì, con đang không khỏe. Xin mời hai người về cho!”
“Mày… Mày…”
Hạc Đồng kéo Uyên Mễ lại:
“Chúng ta về trước. Ở đây còn có Nhiệm Dương. Bà đừng để mình mất mặt!”
‘Được lắm Hạc Anh Đào. Chuyện này ta từ từ tính sổ với mày sau!”
Nói rồi hai người chào Nhiệm Dương đi ra ngoài. Nhìn thấy bọn họ rời đi, Đổng Niệm An ngồi xuống ôm ngực hít thở.
Đổi lại là chị cô, bọn họ càng quá đáng cỡ nào nữa?
Vậy mà người đàn ông trước mắt với tư cách là chồng vẫn có thể điềm tỉnh xem đến kết cuộc?
Đổng Niệm An mở to mắt, ném cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Nhiệm Dương. Lúc bấy giờ cô mới có cơ hội nhìn kỹ hắn.
Người đàn sắc vóc khỏi bàn. Trời sinh điện mao tuấn tú, phi phàm. Vậy thì sao chứ?
“Đẹp chỉ dùng để trưng bày. Vô dụng!”
Nhiệm Dương đặt tách trà xuống, trầm giọng bảo:
“Em đang mắng tôi?”
“Tôi mắng anh đấy. Anh là chồng của tôi mà có thể dửng dưng mở to mắt nhìn bọn bọ ức hiếp tôi?”
Nhiệm Dương cười khẩy. Hắn vươn tay rút lấy hai tờ khăn giấy rồi đứng dậy bước về phía cô.
Niệm An nhíu mày:
“Anh đừng qua đây! Đứng yên ở đó!”
Chân mày Nhiệm Dương nhướng lên một cái. Người phụ nữ yếu đuối chỉ biết cúi đầu dạ thưa mà hôm nay dám mắng hắn, còn ra lệnh cho hắn sao?
Nực cười thế à?
Hắn vẫn không dừng lại mà nhanh hơn đã nắm lấy cổ tay cô.
“Anh?”
“Đừng động!”
Người đàn ông dùng khăn giấy lau sạch vết máu trên tay Niệm An.
“Vừa rồi dám đánh trả. Không sợ sao?”
Hắn nói xong liếc mắt nhìn người con gái trước mặt. Gương mặt hồng hào xinh đẹp, chân mày thanh tú, làn da trắng ngần.
Một cái nhíu mày của cô bỗng chốc làm hắn xao động. Bao lâu rồi hắn không có dịp nhìn kỹ nữ nhân này chứ?
Niệm An không nhìn hắn mà chăm chăm nhìn về phía khoảng không trước mặt. Tức giận lên tiếng:
“Hừ. Tôi đây có thù tất báo. Tôi chẳng làm gì có lỗi tại sao phải nhận lấy bạt tai vô cớ đó? Ngược lại, Nhiệm thiếu gia lại có kịch hay để xem. Anh hài lòng chứ?”
“Rất hài lòng!”
Dứt lời cũng là lúc hắn lau sạch vết máu trên tay Niệm An. Hắn ném khăn giấy vào thùng rác quay lưng lại với cô. Câu tiếp theo mà hắn nói khiến Niệm An khẽ rùng mình:
“Hạc Anh Đào, cô có sợ chết không?”
Hắn nói vậy là có ý gì?
Còn chưa kịp tiếp nhận, người đàn ông đó quay lại, một bước đã dùng tay tóm gọn cổ cô.
Niệm An khó khăn hít thở dùng tay cào cấu hắn.
“Anh muốn làm gì?”
“Hạc Anh Đào, cô có sợ chết không?”
Cô khó khăn bật thành tiếng:
“Sợ!”
“Vậy thì so với việc sống khổ sở và chết. Cô chọn cái gì?”
Còn hỏi nữa sao? Muốn bức tử cô có đúng không?
“…”
Hắn bóp chặt cổ cô đến mức đường gân máu đỏ nổi đầy lên mặt:
“Nói!”
Niệm An nhớ đến lúc cô sống ở chuồng chó. Ăn cơm cùng chó. Bị ba mẹ nuôi đánh đập mà nước mắt ứa ra. Cô cũng không khuất phục. Chút hành động cuồng bạo này thì có đáng là gì cơ chứ?
Cô dùng khí lực cuối cùng bật thành câu:
“Cho tôi sống không bằng chết tôi vẫn chọn sống.”
Nghe được câu nói này, Nhiệm Dương mới chịu buông tay. Hắn cười khẩy một cái:
“Sau này đừng làm chuyện khiến tôi khó chịu. Nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Đã nghe rõ chưa?”
Niệm An ngồi xuống đang tranh thủ tìm kiếm lại hô hấp đến khi nghe hắn nói cô phải phản bác ngây lập tức:
“Anh yêu tâm đi! Tôi sẽ không chọc giận anh. Nhưng nếu như có ngày đó, cho dù sống không bằng chết thì tôi vẫn sẽ kiên cường sống. Bởi vì tôi rất yêu mạng sống của mình!”
Đúng! Bằng mọi cách cô phải sống. Mà phải sống tốt nữa là khác. Vì sao ư?
Vì cái mạng của cô là do chị cô dùng mạng của mình đổi lấy. Cô sống không những cho mình mà còn sống cho chị của mình.
Người đàn ông cứ thế rời khỏi. Bóng lưng cao ngạo lạnh lùng. Một tên ác ma đội lớp người mà chị cô một hay bắt cô trả ơn hắn sao?
Niệm An xoa xoa cổ, giống như vừa thoát chết lần hai.
Cô chỉ cho phép mình sợ thêm lần này nữa tôi. Lần sau mất định sẽ khác.
Niệm An nắm chặt lòng bàn tay. Dùng móng tay ghim vào da thịt để khiến cô khắc cốt ghi tâm hận thù này:
“Uyên Mễ, tôi sẽ dùng mọi cách để khiến Nhiệm Dương bảo vệ tôi. Để xem bà còn vênh váo được bao lâu!”