“Tôi tin em!”
Chỉ một câu nói này của Nhiệm Dương khiến Uyên Nhi chững bước. Cô ta gào lên:
“Vậy còn đứa bé? Không phải vừa rồi rơi xuống hồ bơi sao?”
Đổng Niệm An chớp mắt nhìn Nhiệm Dương. Hắn hiểu ý để cô đứng xuống. Niệm An đứng dậy tiến gần lại Uyên Nhi.
“Chát”
Một bạt tai giáng xuống khi Uyên Nhi nhăn nhó:
“Cô bị điên rồi sao dám đánh tôi?”
Niệm An hừ lạnh một tiếng. Cô vung tay tát cái thứ hai:
“Một cái tát cho Tiểu Bảo. Một cái tát cho tôi!”
“Đứa trẻ vô tội vậy mà cô có thể ra tay tàn nhẫn như vậy sao?”
Uyên Nhi cãi cố:
“Có phải cô rơi xuống nước bị điên rồi không? Người làm hại thằng nhóc đó không phải là tôi. Tôi trực tiếp thấy cô ép thằng bé uống rượu.”
Lời này nói ra không sợ mất mặt sao? Niệm An đưa tay đấy mạnh Uyên Nhi té xuống đất:
“Cô thấy tại sao không ngăn cản tôi? Vậy phải xem lại nhân phẩm làm người của cô rồi. Có biết đứng nhìn hung thủ ra tay mà không báo án là tội gì không?”
Niệm An cúi xuống vỗ mặt cô ta vài cái:
“Là đồng phạm đó!”
“Cô?”
Mà cảnh này đều bị phóng viên chụp lại. Cho dù là vậy, Niệm An cũng không sợ. Vì cô đã có cây đại thụ chống lưng.
Đúng như cô muốn, Nhiệm Dương chỉ cần nói một tiếng:
“Các người muốn đăng còn phải hỏi ý kiến của tôi.”
Phóng viên sợ hãi lắc đâu:
“Chúng tôi không thấy gì cả. Ngược lại thấy Hạc Uyên Nhi thấy chết mà không cứu!”
“Các người…”
Uyên Nhi ôm má ngồi dưới đất gào thét.
Lúc này, Nhiệm Dương chậm rãi nắm lấy tay Niệm An:
“Em tự đi được chứ?”
Còn chưa đợi cô trả lời, hắn khom người bế cô lên.
Niệm An cứ vậy ôm cổ hắn rời khỏi đám đông hỗn loạn kia.
Trước khi đi, cô còn không quên nở nụ cười đắt ý nhìn về phía Uyên Nhi:
“Muốn đấu với tôi? Cũng phải xem tôi là ai?”
Trên đường về lại Nhiệm gia, Nhiệm Dương ôm lấy Niệm An không rời.
Hắn hỏi cô:
“Vừa rồi bị dọa sợ. Em muốn xử lý cô ta thế nào?”
“Em muốn giao cô ta cho cảnh sát. Cô ta suýt hại chết cháu của em…”
Hắn cười khấy:
“Từ khi nào đã là cháu của em?”
Niệm An nhăn mặt kéo cổ áo Nhiệm Dương lại gần cô. Hàm răng trắng khẽ cắn đôi môi mỏng của chính mình.
Niệm An nghiến răng nói:
“Anh nói coi là từ khi nào?”
“Từ khi…”
Hắn cười một cái sau đó đưa tay bẹo má cô. Lời ám muội khẽ khàn nói ra:
“Co muon..”
“Gãy lưng em mất…”
Nhiệm Dương nhăn mặt:
“Có phải do Tối qua anh hơi dùng sức?”
Mà lời này của hắn làm tài xế phía trước mặt giật mình phanh xe.
Niệm An đỏ mặt vùi vào lòng ngực to lớn của hắn.
“Xấu hổ chết đi được!”
Mà mùi hương cộng với mái tóc còn ươn ướt của cô khiến hắn có chút rung động:
“Em sao có thể thơm đến vậy?”
Niệm An đẩy hắn ra:
“Em đau lưng là do vừa rồi cô ta dùng giày cao gót giẫm lên.”
Sắc mặt hắn lập tức thay đối:
“Vậy thì phải để anh kiểm tra xem vết thương thế nào. Nếu cần thì đi bệnh viện.”
Hắn nói xong luồng tay qua phía sau váy của cô. Lúc này hắn ép sát cô vào cửa xe:
“Qua đây cho anh xem…” (
“Không được!”
Chiếc xe cứ thế mà không ngừng nhún nhảy. Làm người lái xe ở phía sau cũng chướng mắt mắng chửi:
“Nếu thích thì mua một chiếc Mer nhún nhảy… Không cần phải làm như vậy!”
Về đến Nhiệm gia đã thấy Uyên Mễ cùng Hạc Đồng quỳ trước cửa:
Còn chưa thay quần áo đã bị bọn họ ngăn lại.
“Anh Đào, con bé là em của con. Con bé nhỏ người non dạ. Có mong con tha lỗi cho nó.”
Uyên Mề khóc lớn:
“Xin con đừng báo cảnh sát. Con bé biết lỗi rồi.”
Nói xong bà ta nhéo Uyên Nhi. Cô ta miễn cưỡng:
“Xin lỗi…”
Hạc Đồng lên tiếng thêm lời:
“Con bé vừa về nước nói nhớ con. Biết con có tham dự tiệc rượu nên gấp gáp đòi đi. Chắc nó chưa quen lại văn hoá ở trong nước. Không phân biệt được…”
“Ba, mẹ con mệt rồi. Các người đưa Uyên Nhi về trước đi. Chuyện báo cảnh sát để con suy nghĩ cái đã.”
“Chị?”
Uyên Nhi đứng lên kéo tay cô Niệm An giữ lại. Móng tay của cô ta còn cắm vào da thịt của cô.
Hành động này làm Niệm An cười cười, cô đứng gần Uyên Nhi ghé vào tai cô ta nói:
“Em gái, nếu biết sai mà không sửa thì sau này sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hại người được một lần, sẽ có lần thứ hai… Nói không chừng cả đời sẽ phải ăn cơm tù. Thay vì ở đây giữ chị lại thì nên về nhà sám hối, ăn chay, hành thiện tích đức thì hơn.”
Mà Uyên Nhi cũng cười. Cô ta tặc lưỡi nói nhỏ đủ để Niệm An nghe thấy:
“Chị cũng không vừa gì. Sống trong thân phận người khác quả nhiên có thể vênh mặt làm càng sao? Anh Nhiệm Dương biết chưa?”
Niệm An có hơi run. Hàm răng đột nhiên đánh vào nhau nghe tanh tách.
Uyền Nhi cười khấy hỏi:
“Sợ rồi sao?”
Niệm An dùng răng cắn môi cố lấy lại bình tĩnh:
“Em gái nói gì chị không hiểu?”
Mà Hạc Uyên Nhi – cô ta vịn vào cánh tay của Niệm An:
“Đừng tưởng tôi không biết, trên cánh tay của Hạc Anh Đào có vết sẹo. Mà Hạc Anh Nhi thì không có!”
“Haha…”
Niệm An bật cười:
“Em gái bây giờ công nghệ hiện đại. Vết sẹo ấy hả? Chỉ cần đi thẩm mỹ viện là mất ngay.”
Nói xong cô kéo tay Nhiệm Dương vào trong nhà. Nói lớn:
“Tiễn khách!”
Bọn người chỉ có thể ấm ức đi về.
Bên trong, Niệm An đi đến cầu thang bỗng khuyu xuống. Thân phận của cô liệu Uyên Nhi thật sự đã biết?
“Em không sao chứ?”
Nhiệm Dương đỡ lấy cô. Lúc này cô lắc đầu:
“Anh bế em được không?”
Hắn phì cười cúi xuống trêu chọc:
“Từ lúc nào em trở nên lệ thuộc vào anh rồi nhỉ?”