Sau đó ánh mắt của Anh Đào cũng giống như Uyên Mễ và Uyên Nhi:
“Mẹ… Con phải lấy lại những thứ đã mất.”
Hạc Đồng vừa vào đến nhà đã lên tiếng. Bởi vì cuộc trò chuyện của bọn họ ông nghe thấy hết. Thế nên ông ta đi vào dang tay ôm Hạc Anh Đào:
“Con gái, con có biết chúng ta lo lắng cho con thế nào không?”
“Ba…”
Đó cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm, Hạc Anh Đào cảm nhận được tình yêu thương của cha dành cho mình.
“Con gái ngoan! Hạc Anh Nhi đã rời xa nhà họ Hạc lâu lắm rồi. Cho nên con hãy nhớ rằng chúng ta mới là người một nhà.”
Uyên Mễ còn thêm thắt vào:
“Con nên nhớ bốn chúng ta mới là người một nhà!”
Vậy là 3 người ôm 1 người khóc lớn. Màn tình cảm này đã làm cho dã tâm lợi dụng Anh Đào của 3 người họ tăng thêm.
Hạc Đồng ngồi xuống sopha lau nước mắt:
“Anh Đào tạm thời con ở đây một thời gian. Đợi đến khi ba đạt được con số ở buổi đấu thầu sẽ đem con về Nhiệm gia.”
Anh Đào mở to mắt.
“Ba có phải là đấu thành mảnh đất ở gần trung tâm.”
Uyên Nhi khác ngạc nhiên bởi vì bọn buôn người giam giữ Anh Đào ở trên núi. Thế mà cô ta biết được sao?
“Sao chị lại biết?”
“Đám người đó thường hay mở tin tức. Chị nghe trộm được.”
Đôi mắt Anh Đào liếc sang Hạc Đồng:
“Ba, ba tin con khốn đó sẽ cho ba con số thật sao?”
“Ba…”
Hạc Đồng do dự.
“Ba nên nhớ sống chết của con nó cũng mặc kệ mà chỉ chăm chăm giữ cái ghế phu nhân nhà họ Nhiệm thì chắc gì con số Anh Nhi đưa cho ba là đúng?”
Mặt lão Đồng đen lại:
“Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
“Đưa con trở về Nhiệm gia trước!”
Nghe câu nói này, Uyên Mễ lại cảm thấy Anh Đào dường như muốn trốn thoát khỏi bọn họ.
“Không được! Sức khoẻ con còn yếu!”
Anh Đào nghiêm giọng:
“Có phải mẹ không tin con?”
“Ta…”
Cô quay sang nhìn Hạc Đồng:
“Ngay cả ba cũng không tin con sao?”
Uyên Nhi nắm tay Anh Đào:
“Chị… Chị biết mà. Trước đây ba mẹ có những lần đối xử tệ với chị. Ba mẹ ngại nói ra nhưng em không ngại.”
“Đúng đó. Trước đây là ta có lỗi. Nhưng sau chuyện này chúng ta mới biết. Con quá tốt bụng và lương thiện hơn con bé Anh Nhi đó!”
Anh Đào thở dài:
“Nếu đã vậy thì chúng ta tiến hành kế hoạch khác. Mang cô ta ném ra khỏi Nhiệm gia. Dùng cách cô ta đã đối xử với con trả lại cho cô ta. Được chứ?”
Nghe đến đây, bọn họ khá hài lòng.
Anh Đào ngập ngừng:
‘Chỉ là con muốn cha mẹ diễn một vở kịch với con!”
“Kịch sao? Nghe thú vị đấy!”, Hạc Đồng đưa tay vuốt tốc cô con gái của mình.
“Con không hổ danh là con của cha!”
Hơn hết, Anh Đào còn nắm tay Uyên Nhi:
“Cảm phiền em đóng vai ác giúp chị.”
“Em sao?”
Ở Nhiệm gia. Giúp việc bưng lên một tô cháo nóng. Sau khi ăn xong, Niệm An cảm thấy khó chịu. Cô ngồi trên máy tính cố tra về kẻ muốn mạng của hai chị em cô. Vậy mà ngủ lúc nào không hay.
Niệm An ngủ một giấc đến chiều.
Nhiệm Dương về nhà không thấy cô đâu. Hỏi quản gia mới biết được cô ngủ còn chưa dậy. Hắn gắp gáp lên lần.
Đẩy chưa thấy cô gục mặt vào máy tính. Vô tình hắn nhìn vào màn hình máy tính.
“Niệm An, em còn biết mở hack sao?”
Niệm An ngầng mặt, Cô trả lời anh bằng cách ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh:
“Oe…”
Nhiệm Dương theo sau vuốt lưng cô:
“An An nếu cảm thấy không khỏe cùng anh đến bệnh viện kiểm tra.”
Cô vừa nôn vừa nói:
“Oẹ… Em không sao gần đây em ăn không ngon. Lại ngủ nhiều.”
“Không được! Đi theo anh đến bệnh viện!”
Nhiệm Dương kéo cô không được, hắn bực bội vác cô lên vai nhét vào xe. Trên đường đi, trong lúc dừng đèn đỏ.
Đột nhiên Niệm An mở cửa chạy ra. Cô chạy ra giữa đường như người mất hồn gọi lớn:
“Chị… Chị…”
Đúng vậy là cô thấy chị mình. Không lẽ chị còn sống?
Nhiệm Dương theo đó lo lắng, hắn lập tức xuống xe ôm cô vào trong. Mà càng ôm Niệm An, cô cứ lao ra đường lớn gọi tên chị:
“Hạc Anh Đào… Đừng đi!”
Người đàn ông lo đến mức tức giận:
“Niệm An! Chị em không có ở đây!”
Niệm An ngồi khuyu xuống:
“Rõ ràng em thấy chị xuất hiện mà!”
Hai tay hắn nắm chặt vai của Niệm An kiên nhẫn trấn an cô:
“Ngoan! Bình tĩnh nghe anh nói. Chị em đã không qua khỏi…”
“Anh nói bậy! Em vừa nhìn thấy chị!”
Niệm An liên tục lắc đầu sau đó lại ngất xỉu.
“Niệm An, em làm sao vậy? Niệm An…”
Nhiệm Dương bế cô lên nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Lần đầu tiên hắn cầm lái mà run đến vậy. Tròng mắt hăn đỏ hoe. Hăn sợ cô gặp chuyện.
“Niệm An, rốt cuộc em làm sao vậy? Trả lời anh!”
Nhiệm Dương không ngờ rằng điều này đã nằm trong kế hoạch của bọn người độc ác kia.