Nhiệm Dương ở bên ngoài phòng cấp cứu đi đi lại lại lo lắng. Đúng lúc này, bác sĩ mang theo kết quả xét nghiệm
mau den:
“Nhiệm thiếu chúng ta vào phòng tôi nói chuyện có được không?”
“Cô ấy sao rồi. Nói ở đây luôn đi!”
Nhưng bác sĩ nói:
“Chuyện này cần phải giải thích kỹ càng. Cho nên mời ngài theo tôi!”
Vào bên trong phòng bác sĩ, Nhiệm Dương mất kiên nhẫn lập tức nắm lấy cổ áo của tên bác sĩ:
“Nói nhanh lên! Đừng nhiều lời!”
“Nhiệm thiếu, đầu tiên chúc mừng ngài vì thiếu phu nhân mang thai.”
Hắn nhe xong giật mình. Lần đầu tiên hắn nghe mình có con.
“Nhưng mà ngài có thể buông tay được không?”
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của bác sĩ, hắn mới nhận thức rằng mình phản ứng có hơi quá:
“Xin lỗi!”
Nhưng lời tiếp theo mà bác sĩ nói như muốn đẩy hắn xuống địa ngục:
“Đứa bé không thể giữ.”
Lần này không chịu được nữa, hắn vung nắm đấm vào mặt bác sĩ:
“Bụp”
“Khốn kiếp! Tại sao con tôi không thể giữa?”
Vị bác sĩ ôm mặt:
“Nhiệm thiếu, nghe tôi nói hết đã. Bởi vì thiếu phu nhân mang thai ngoài tử cung. Mà thai ngoài tử cung rất nguy hiểm. Có lẽ thiếu phu nhân đã biết. Cô ấy không chịu được cú sốc này cho nên mới sử dụng thuốc chống trầm cảm. Uống không đúng cách sinh ra ảo giác.”
Nhiệm Dương muốn khuyu xuống. Hắn chống tay lên bàn hít thở.
“Nói đi! Bây giờ phải làm thế nào?”
“Nhiệm thiếu! Chỉ còn cách làm phẫu thuật bỏ thai. Không còn cách khác đâu Nhiệm thiếu! Tính mạng của thiếu phu nhân quan trọng. Hơn nữa, phải cắt bỏ một bên buồng trứng.”
“Ông nói vậy là từ nay về sau cô ấy không thể mang thai được nữa?”
“Còn 50% thôi!”
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, mồ hôi để trên trán. Cùng lúc tiếp nhận thông tin đối lập. Bắt hắn chọn, có lựa chọn sao?
Nhanh chóng, Bác sĩ đứng dậy lấy ra một tờ cam đoan trước khi phẫu thuật.
“Nhiệm thiếu, nếu ngài còn do dự e là mạng của thiếu phu nhân càng khó giữ hơn.”
Đứng giữa thương trường không sợ ai. Hợp đồng tiền tỷ nói ký liền ký. Thế mà lúc này đây, hắn phải lấy tay trái đặt lên tay phải để ký giấy cam kết.
Dòng chữ ký ngoằn ngoèo, đừng nét không chút dứt khoát đã được ký xuống. Bác sĩ lấy tờ giấy cam kết chạy đi.
Đèn cấp cứu lần nữa sáng lên.
Nhiệm Dương đứng ở bên ngoài, cả người trượt xuống. Đôi vai hắn run lên. Hắn chắp tay lại cầu nguyện. Hắn chỉ mong lần nữa nhìn thấy người con gái mà hắn yêu.
Ở Hạc gia, thông qua camera giám sát, mọi hành động của Nhiệm Dương đều thu vào tầm mắt của Hạc Anh Đào.
Cô ta tức giận ném điện thoại xuống đất.
“Chị sao lại giận như thế?”
Anh Đào vội lau nước mắt, cô ả quay sang nhìn em gái cùng cha khác mẹ của mình:
“Chị ở bên cạnh anh Nhiệm Dương lâu như thế. Ra vào bệnh viện không ít lần. Thế mà chưa bao giờ chị thấy anh ấy khóc…”
Uyên Nhi đưa tay đặt lên vai của chị mình:
“Anh Đào ơi là Anh Đào chị cũng ác quá đấy chứ. Rõ ràng thuốc là do chị sai giúp việc cho cô ta uống. Rõ ràng cái thai bình thường mà biển thành thai ngoài tử cung.
“Ây da. Sao này cô ta muốn sinh con chắc khó lắm đây!”
Hạc Anh Đào nghiễn răng:
“Chẳng phải tôi vẫn còn nhân nhượng sao? Còn chừa cho cô ta 1 bên buồng trứng còn gì?”
Uyên Nhi có hơi rùng mình. Thủ đoạn của cô ta so với Anh Đào có lẽ còn thua xa.
“Không thể không nhận! Chúng ta đúng là chị em cùng cha.”
Anh Đào quay sang nắm tay Uyên Nhi:
“Đúng vậy! Tiếp theo sau chúng ta phải nhờ bác sĩ nói với Anh Nhi kẻ hại chết con của cô ta.”
Chân mày Uyên Nhi nhíu chặt:
“Đừng nói là chị khai ra chúng ta nghe!”
“Haha. Đồ ngốc! Nếu cô ta biết cái thai bình thường mà chồng cô ta muốn bỏ thì thế nào nhỉ?”
“Ồ…”
Uyên Nhi đưa tay lên vỗ hai cái:
“Anh Đào à! Em bái phục chị!”